“Vèo vèo!”.
Quanh người Diệp Thiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lục đại thần sứ mỗi người đặt một tay lên người Diệp Thiên, vốn định làm trung gian đế rót hàn khí Hoàng Tuyền mà mình khố tu vào người Diệp Thiên nhắm đóng băng anh.
Ai ngờ bây giờ tình hình đảo ngược hoàn toàn, Diệp Thiên mở ngũ khí triều nguyên, giải phóng khá năng thôn phệ của chân lực hỗn độn lên đỉnh điểm. Sức mạnh của sáu người kia như dòng suối, hội tụ thành nước lũ cuồn cuộn, chảy hết vào người Diệp Thiên.
Sức mạnh của lục đại thần sứ đều được truyền từ thần tử Hoàng Tuyền, hàn khí Hoàng Tuyền trong người vô cùng hùng hậu dồi dào, cho dù là một chường khống thập phương cũng chưa chắc có thế chịu được khi đồng thời nhặn sức mạnh của cả sáu người.
Nhưng Diệp Thiên thì khác, cơ thể anh giống như đại dương bao la, chứa được trăm sông, dù là sức mạnh cuồng bạo đến đâu, mạnh mẽ đến đâu, thì khĩ vào người anh đều bị chân lực hỗn độn thuần hóa, sau đó chuyển hóa thành sức mạnh của mình, cuối cùng dung
hòa với chân lực hỗn độn.
“Sao lạĩ thế này?’1.
Lục đại thần sứ đều biến sắc, cảm nhận được sức mạnh trong người bắt đầu bị hút kiệt. Bọn họ đồng thời định rút tay lùi lại, kéo giãn khoảng cách vớí Diệp Thiên.
“Đi được sao?”.
Diệp Thiên nhận ra ý đồ của bọn họ, nhưng không hề ngần cản, chỉ cười khẩy.
Ngay sau đó, vẻ mặt của lục đại thần sứ trở nên vô cùng đặc sắc. Bọn họ cảm giác tay mình như ấn lên một giác mút khống lồ, dù bọn họ vận kình giãy giụa như thế nào vẫn không thế rút tay ra khỏi người Diệp Thiên.
Sức mạnh của bọn họ điên cuồng rót vào tứ chí và đỉnh đầu của Diệp Thiên, khí tức của Diệp Thiên càng ngày càng tăng, dường như có thể đột phá xiềng xích của độ kiếp thần phầm bất cứ lúc nào.
Còn khí tức của lục đại thần sứ so với lúc trước lại nhanh chóng giảm sút, sắc mặt cũng tỏ vẻ yếu ớt.
Tình huống này khiến bọn họ vừa cảm thấy kinh hãi vừa cảm thấy bị sỉ nhục. Lục đại thần sứ bọn họ tung hoành Thiên Thần Giới,
ngoài những lão quái vật tuyệt đỉnh thì đã bao giờ gặp đối thủ khó nhằn như vậy chứ?
Vậy mà bây giờ, bọn họ lại bị một thằng nhẫỉ xuất thân từ vũ trụ cấp thấp chơi đùa trong lòng bàn tay. cảm giác này khiến họ tức nghẹn, chẳng khác nào nuốt phải hàng nghìn hàng vạn con ruồi.
“Rắc!”.
Trong lúc mấy người sợ hãi, chuyện lạ lại xảy ra, chỉ thấy bàn tay tiếp xúc vớí người Diệp Thiên của bọn họ bắt đầu đóng băng, sau đó băng tuyết tiếp tục lan lên cố tay, cánh tay.
Chỉ trong mấy giây, cánh tay tiếp xúc vớí cơ thế Dỉệp Thiên của bọn họ đã bị đóng băng một nứa.
“Đây là… khả năng đóng băng của hàn khí Hoàng Tuyền?”.
Sáu người chấn động, chỉ cảm thấy vô cùng khó tin.
Hàn khí Hoàng Tuyền đương nhiên quá quen thuộc với bọn họ, đây là bản nguyên sức mạnh của bọn họ. Nhưng bây giờ, sáu người cảnh gíớí chường khống đã tu tập hàn khí Hoàng Tuyền nhiều năm như bọn họ lại bị hàn khí Hoàng Tuyền phán phệ, dần biến thành
tượng băng, điều này khiến bọn họ không thế nào hiếu nổi.
“Là ngũ khí triều nguyên?”.
Thần sứ Tăng Hận có tu vi mạnh nhất tỏ vẻ kỉnh hãi, gần như lập tức có phản ứng.
Diệp Thiên không những dung hợp được bốn loại sức mạnh cao nhất vũ trụ còn lại ớ vũ trụ cấp thấp, tu thành ngũ khí triều nguyên, mà còn sờ hữu hiệu năng đặc biệt của bốn loại sức mạnh đó.
Hàn khí Hoàng Tuyền chủ về thời gian và luân hồi, có thế đóng băng vạn vật. Nhưng bây giờ, Diệp Thiên lại dùng sức mạnh mà bọn họ vô cùng quen thuộc đế đối phó với bọn họ, cảm giác này khiến bọn họ uất hận muốn phun ra máu.
Cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được khí các tu sĩ cường giả bị bọn họ dùng hàn khí Hoàng Tuyền đóng băng, trong lòng họ đã tuyệt vọng đến mức nào.
Đây mới thực sự là gieo nhân nào gặp quả nấy!
“Hàn khí Hoàng Tuyền có mùi vị gì?”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh tanh, thần mang trong mắt lóe lên, hàn khí Hoàng Tuyền tác
động lên người lục đại thần sứ lại nâng cao cường độ. Băng tuyết trên người bọn họ lan nhanh đến bá vai, khiến cá cánh tay của bọn họ đóng băng hoàn toàn.
Một luồng khí lạnh xộc từ bàn chân lên đỉnh đầu lục đại thần sứ. Lúc này, bọn họ đều bị chân lực hỗn độn hút chặt, không thế buông tay, còn Diệp Thiên lại điều động sức mạnh của hàn khí Hoàng Tuyền, bắt đầu đóng băng bọn họ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sáu người họ sẽ bị sức mạnh của hàn khí Hoàng Tuyền phản phệ, hóa thành tượng băng.
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, gần như đồng thờĩ đưa ra quyết định.
Chí thấy bọn họ lần lượt giơ cánh tay còn lại lên, dùng ngón tay như lưỡi dao, chém mạnh về phía cánh tay đã bị đóng băng.
“Keng!”.
Sáu âm thanh giòn tan khi lưỡi dao chém vào tảng băng vang lên, sáu cánh tay cùng đứt lìa. Không còn sức mạnh chống đỡ, chúng lập tức bị sức mạnh cường hãn của Diệp Thiên làm cho vỡ vụn, vụn băng bay đầy trời.
Còn lục đại thần sứ cũng nhân cơ hội này,
đồng thời rút lại, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên.
Lục đại thần sứ chính chiến quanh năm ở Thiên Thần Giới, là những chiến lực đỉnh cấp dưới tay thần tử Hoàng Tuyền, ai cũng có kỉnh nghiệm chiến đấu phong phú, tàn nhân quá quyết.
Cảm thấy không thể thoát được lực hút của Diệp Thiên, thế nên sáu người không chút do dự, lựa chọn từ bỏ cánh tay này để tránh bị đóng băng toàn thân.
“Cũng quả quyết đấy!”.
“Nhưng bây giờ còn tác dụng gì sao? Các ông đã mất một cánh tay còn có thế thắng được tôi chắc?”.
Diệp Thiên khẽ phủi vụn băng trên quần áo, nhếch môỉ cười khẩy.
Tuy lục đại thần sứ chặt tay giữ mạng, nhưng trảỉ qua chuyện vừa rồi, bọn họ đã bị Diệp Thiên rút mất bốn phần sức mạnh, cũng tức là sức mạnh bản thể của bọn họ hiện giờ không bằng sáu phần ngày thường, chưa kể còn bị mất một cánh tay. Bây giờ bọn họ gần như không thể gây uy hiếp cho Diệp Thiên.
“Thằng nhãỉ họ Diệp, cậu đừng có đắc ý!”.
Thần sứ Bi Thương chiến đấu với Diệp Thiên lâu nhất, khẽ quát: “Hôm nay bạí trong tay cậu quả thực nằm ngoài dự liệu của chúng tôi, nhưng đây chỉ là bước đầu tiên của cậu ở Thiên Thần Giớĩ thôi”.
“ở Thiên Thần Giới, cho dù mạnh nhưthiên thần Hỗn Độn lúc trước cũng không dám nóĩ có thế xưng bá một phương. Cậu chỉ mới đến đây, những lão quái vật đứng trên đỉnh cao nhất và bốn thiên thần Hoàng Tuyền, Tử Dương, cửu u, Hạo Nhiên sẽ không tha cho cậu đâu”.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại!”.
Dứt lờí, cánh tay còn lại của bọn họ vẽ một đường cong kỳ dị, sau đó một cánh cửa ánh sáng mở ra ở bên cạnh cách bọn họ mười trượng.
Bọn họ không chút do dự, thân hình lóe lên, định chui vào cánh cửa.
ở vũ trụ cấp thấp, cũng tức là ở vũ trụ trước đây của Dĩệp Thiẽn, muốn dịch chuyến không gian trong phạm vi rộng lớn thì phải xây dựng thông đạo không gian. Còn cánh cửa ánh sáng này là cửa dịch chuyển không gian cao hơn thông đạo không gian một bậc.
Chí cần một suy nghĩ, chí cần ớ nơi không
có phong ấn hoặc rào cản sức mạnh, thì có thế đến mọi nơi ờ Thiên Thần Giới.
“Muốn đi sao?”.
Nhận ra ý đồ chạy trốn của sáu người, Diệp Thiên liền lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nghìn dặm xa xôi mời tôi đến đây, bây giờ lại bỏ tôi ở đây một mình, liệu có tuyệt tình quá không vậy?”.
Diệp Thiên cười chế giễu, ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu bỗng chụm lại, cuối cùng hợp thành một nụ hoa trong suốt.
Tam nguyên quy nhất!
“Đòn này phải cảm ơn sức mạnh của các ông ban tặng!”.
Diệp Thiên nắm chặt nãm ngón tay thành quyền rồi kéo lại, ba sức mạnh chân lực, thân xác, thần niệm hợp lại làm một, trên cánh tay lóe lên hai màu đen trắng đan xen.
“Hỗn Độn Phong Ma Quyền!”.
Quyền này đánh ra, quyền kình đáng sợ phát nổ như bom không khí, đủ để hủy diệt thiên hà. Tất cả sức mạnh bị nén trong mười mấy trượng, hóa thành một chùm sáng quyền kình, rót vào cửa dịch chuyển không gian kia.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK