Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua lời kể của Diệp Kình Thương, Hư Nhược Vô cũng coi như biết được tiền căn hậu quả của trận chiến năm đó.

Nhưng lúc này, sự nghi hoặc trong lòng ông ta vẫn chưa được giải đáp. Ông ta nhìn về phía Diệp Kình Thương, lên tiếng hỏi: "Kình Thương, ông bị bốn lão già Thần Sáng Thế đuổi theo gắt gao, nhưng tại sao không tiếp tục tháo chạy mà lại chọn Trái Đất là nơi đặt chân?".

"Ông dừng lại ở Trái Đất thì chẳng phải dễ dàng bị bốn người kia đuổi kịp sao? Với trạng thái linh hồn của ông thì bất cứ ai trong số bọn họ cũng có thể giết được ông nhỉ?".

Đây chính là điều khiến Hư Nhược Vô cảm thấy khó hiểu, theo lời kể của Diệp Kình Thương, đáng lẽ đám Thần Sáng Thế phải đến Trái Đất giết ông ấy rồi mới phải.

"Hừ", khuôn mặt Diệp Kình Thương bỗng tỏ vẻ kiêu ngạo.

"Bốn người bọn họ đúng là muốn giết tôi, nhưng sao bọn họ có thể đoán được thủ đoạn của tôi chứ?".

"Năm đó tôi ngẫu nhiên có được một bộ thần thông tạo hóa, cũng là công pháp cổ xưa nhất thuở vũ trụ sơ khai, tên là Tu Thần Đại Đạo".

"Nhược điểm lớn nhất của thần thông tạo hóa này chính là phải từ bỏ thân xác, dùng trạng thái linh hồn thì mới thi triển được. Mà tình cảnh của tôi lúc đó thì đúng là quá phù hợp".

"Khi tôi tháo chạy đến dải Ngân Hà, phát hiện Trái Đất có sinh mệnh tự chủ, hơn nữa còn đang tiến hóa lên loài người có trí tuệ cao nhất, chính là thời khắc mang tính dễ thích nghi nhất".

"Thế nên tôi đã chọn Trái Đất để dừng chân, sau đó dùng thần thông tạo hóa này, cưỡng chế luyện hóa ý chí của Trái Đất, biến mình thành linh hồn Trái Đất, hợp nhất với tinh cầu này".

"Sau đó tôi lấy Trái Đất làm trung tâm, dung luyện pháp tắc vũ trụ, tiếp dẫn sức mạnh vũ trụ của cả dải Ngân Hà. Có thể nói cả dải Ngân Hà này đều nằm trong lòng bàn tay tôi, chỉ một suy nghĩ là có thể dẫn dắt sức mạnh của cả dải Ngân Hà để tôi sử dụng".

Diệp Kình Thương tỏ vẻ kiêu ngạo, ánh mắt tỏa ra khí tức bá đạo từng ngạo nghễ vũ trụ.

"Cho dù bốn người Thần Sáng Thế mạnh như vậy, nhưng nếu đặt chân vào dải Ngân Hà thì chính là tiến vào sân nhà của tôi, chỉ có thể ngang vai ngang vế chứ không giết được tôi".

"Bọn họ muốn giết tôi thì phải tập hợp sức mạnh của bốn người phá hủy dải Ngân Hà, nhưng nếu vậy thì thứ kia cũng sẽ bị hủy diệt và không rõ tung tích".

"Đối với những kẻ truy cầu việc nắm bắt chúa tể như bọn họ thì đương nhiên khó mà chấp nhận được".

"Bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ, nên mới liên thủ bày Hạo Thiên Tiệt Linh Trận này, lấy Trái Đất làm trung tâm, bao trùm cả dải Ngân Hà, áp chế linh lực và khí vận của dải Ngân Hà, đề phòng tôi mượn dùng sức mạnh vũ trụ của dải Ngân Hà tái tạo thân xác, lấy lại thực lực đỉnh phong".

Nói đến đây, ánh mắt ông ta lóe lên sự áy náy.

"Nói ra cũng là tôi làm liên lụy đến những người tu tiên của dải Ngân Hà, năm đó khi tôi đến dải Ngân Hà còn cảm nhận được ở đây có mấy thánh nhân. Nhưng sau khi bày Hạo Thiên Tiệt Linh Trận, dải Ngân Hà liền nhanh chóng lao dốc, ngay cả hóa thần còn trở nên hiếm hoi".

Hư Nhược Vô yên lặng ngồi ở bên cạnh, nghe Diệp Kình Thương nói xong, sắc mặt cũng càng ngày càng phức tạp hơn.

Bây giờ, cuối cùng ông ta đã hiểu tại sao bốn người Thần Sáng Thế liên thủ mà chỉ bày trận pháp này chứ không tàn sát cả dải Ngân Hà, bởi vì bọn họ muốn có thứ trong tay Diệp Kình Thương.

Còn Diệp Kình Thương thì lấy Trái Đất làm trung tâm, dải Ngân Hà làm nền tảng, đọ sức với bốn người này, tạo thế giằng co trong mấy trăm nghìn năm, không ai làm gì được ai.

Luyện hóa ý chí của một ngôi sao, biến mình thành linh hồn của nó, sau đó dùng tinh cầu nắm giữ cả dải Ngân Hà, đấu tay đôi với bốn độ kiếp thần phẩm, cũng chỉ có Diệp Kình Thương mới có khí phách tung hoành giang sơn như vậy.

Chỉ là trạng thái linh hồn mà vẫn khiến bốn sự tồn tại đỉnh phong như Thần Sáng Thế phải sợ ném chuột vỡ bình, không hổ danh là Kình Thương Đại Đế!

Nhưng sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Hư Nhược Vô lại nghĩ đến một vấn đề cực kì quan trọng.

"Do sự áp chế của Hạo Thiên Tiệt Linh Trận, ông không thể điều động sức mạnh vũ trụ của cả dải Ngân Hà để tái tạo thân xác, vậy... tại sao ở Trái Đất lại có con cháu mang dòng máu của ông chứ?".

Đây mới là điều khiến ông ta tò mò nhất, bởi vì trạng thái linh hồn thì không thể cùng người thật sinh con đẻ cháu được.

Có một số đại năng luyện thần có thể dùng trạng thái linh hồn song tu với trạng thái linh hồn của người khác, gọi là "thần giao". Nhưng phương thức đó chỉ có thể sinh ra linh thể ảo ảnh, chứ không thể sinh ra con người thực sự bằng xương bằng thịt. Cho dù là đại năng độ kiếp kim tiên thì cũng không thể thay đổi điều này.

Ông ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc Diệp Kình Thương đã sinh ra đám con cháu đời sau ở Trái Đất như Diệp Thiên kiểu gì.

Diệp Kình Thương chỉ mỉm cười.

"Muốn sinh con đẻ cháu mang dòng máu của mình thì không nhất thiết phải thân xác song tu, tôi chỉ là chọn được đúng người vào đúng lúc, rồi làm chuyện phù hợp thôi".

"Tôi có thể khẳng định với ông rằng trên Trái Đất này chỉ có duy nhất một hậu nhân mang dòng máu của tôi".

"Đó chính là Diệp Thiên".

"Nói một cách nghiêm túc thì cậu ấy không phải con cháu đời sau của tôi, mà là... con trai của tôi!".

"Cái gì?", Hư Nhược Vô kêu lên kinh hãi, sắc mặt tỏ vẻ không thể tin được.

Diệp Thiên là con trai của Diệp Kình Thương? Chuyện này là sao đây?

Ông ta từng nghe chính miệng Diệp Thiên nói cậu có bố mẹ ruột hẳn hoi, lai lịch rõ ràng, sao Diệp Kình Thương lại nói Diệp Thiên là con trai ông ấy?

Nhận ra sự nghi hoặc của Hư Nhược Vô, Diệp Kình Thương lập tức giải thích: "Nhược Vô, nói một cách nghiêm túc của tôi chỉ là về mặt lý thuyết".

"Bố cậu ấy là Diệp Vân Long, mẹ là Thi Tú Vân, điều này thì đúng".

"Còn tôi chỉ nhân lúc Thi Tú Vân mang thai, dùng sức mạnh thần thông đánh tộc văn của tôi vào thần phủ cậu ấy lúc còn trong bụng mẹ".

"Có thể nói trong người cậu ấy chảy dòng máu của Diệp Vân Long, nhưng lại sở hữu huyết mạch tộc văn của tôi".

"Thế nên có thể nói cậu ấy vừa là con trai của Diệp Vân Long và Thi Tú Văn, lại vừa là con trai của tôi".

Giờ phút này, Hư Nhược Vô đã chấn động hoàn toàn.

Lần đầu tiên khi thấy Diệp Thiên để lộ tộc văn, ngoài sự kinh ngạc ra, ông ta còn cảm thấy tộc văn này đem lại cảm giác vô cùng cổ xưa và quen thuộc.

Chỉ là lúc đó ông ta và Diệp Thiên đang trong mối quan hệ đối địch, nên ông ta không để tâm lắm.

Còn bây giờ, cuối cùng ông ta cũng biết nguyên nhân của cảm giác quen thuộc đó, tộc văn tộc họ Diệp của Diệp Thiên chính là của Diệp Kình Thương. Đây là khởi đầu sức mạnh của tất cả tộc văn tộc họ Diệp, nên đương nhiên là cổ xưa nhất, khí tức uyên thâm nhất.

"Tại sao ông lại chọn cậu ấy?".

Sau khi trầm tư một lúc lâu, cuối cùng Hư Nhược Vô lại lên tiếng.

Diệp Kình Thương nghe thấy thế, sắc mặt lóe lên vẻ thổn thức và cảm khái.

"Bởi vì cậu ấy là thần tử duy nhất mà hàng nghìn tỉ tinh hệ cũng không sinh ra được một người".

"Chỉ có cậu ấy mới có thể tu được chân lực hỗn độn uyên thâm khó dò nhất trong số năm loại sức mạnh cao nhất".

"Cũng chỉ có cậu ấy mới có thể đối đầu được với bốn lão già Thần Sáng Thế kia, giúp tôi thoát khỏi kìm kẹp và được tái sinh".

"Thế nên tôi đã gửi gắm tất cả mọi thứ của mình lên cậu ấy, chỉ mong cậu ấy có thể phát huy tiềm lực của mình lên mức cao nhất".

Nói đến đây, ông ta toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóc.

"Và sự thực cho thấy phán đoán của tôi là chính xác, cậu ấy không khiến tôi thất vọng".

"Cậu ấy càng ngày càng đến gần điểm cuối của con đường rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK