Mai Nhược Lãnh sắc mặt tái mét, ngũ quan trở nên méo mó, rõ ràng là cô ta đang phải chịu đựng sự đau đớn hơn mức tưởng tượng.
Huyết dịch màu vàng chính là tinh huyết tinh thuần nhất trong cơ thể cô ta, là kết tinh của tinh khí thần, thế mà giờ nó lại nằm trong tay Dương Diệt Sinh.
“Dương Diệt Sinh, ông chán sống rồi”, nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Thiên tức giận định tấn công điện chủ.
Thế nhưng cậu vừa hành động thì có một bóng hình nhanh như chớp chặn ngay trước mặt cậu.
“Tôi nói rồi, đối thủ của cậu là tôi”, An Hà Đạo lạnh giọng: “Tôi sẽ không để cậu làm phiền chưởng giáo đâu”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy chỉ hừ giọng. Khí tức sau lưng cậu bùng nổ, cậu lao về phía khoảng không như một quả bom. Hai tay cậu như ôm cả không gian, đóng chặt thế giới và đổ xuống An Hà Đạo.
Lãm Thiên Kích! Bao Thiên Lãm Nguyệt.
“Bùm bùm!”
Cả vùng không gian bùng nổ. Chiếc búa trong hư không giáng xuống, không gian nổ tung, các vết nứt lan ra, sức mạnh khủng khiếp chèn ép cả đất trời.
An Hà Đạo nghiêm mặt, đưa tay trái lên, năm ngón tay hợp lại. Tay phải thì siết chặt đấm mạnh vào cánh tay trái của mình.
“Thái Dương Thần Bàn”.
Hai tay gã vừa tiếp xúc thì đã phát ra ánh sáng màu vàng. Thêm một đường sáng kéo dài vô cùng chói mắt. Đường sáng quét không gian, phóng ra vô số những đường sáng nhỏ hàm chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
“Bùm”.
Cây búa của Diệp Thiên đập xuống luồng sáng vàng phát ra tiếng kêu nặng nề. Mặt đất cuộn tung, không gian xuất hiện thêm những rãnh nứt lan dài.
Diệp Thiên và An Hà Đạo đều bay bật ra sau, tạo thành hai vệ khói dài màu đỏ trong không gian.
Cây búa và đường sáng cũng bùng nổ, lan ra cả vùng trời. Sóng sức mạnh khủng khiếp chia ra làm hai hướng trên dưới, kéo dài vùng sức mạnh giống như chia đôi vị trí của Diệp Thiên và An Hà Đạo vậy.
“Bùm bùm”, Diệp Thiên đạp chân trong không trung, rót sức mạnh vào đất tạo ra những vết chân cực lớn.
An Hà Đạo cũng tông vỡ vô số tòa kiến trúc của Thái Dương Thần Điện. Gã bật lùi hàng trăm mét gần như sắp tông cả vào cả chính điện.
“Thằng này mạnh quá”, An Hà Đạo cảm thấy cánh tay tê dại. Máu huyết sôi sùng sục, đòn tấn công của Diệp Thiên đã nằm ngoài dự liệu của gã.
Diệp Thiên cũng bị bật lùi nhưng sắc mặt cậu vẫn vô cùng điềm nhiên, dường như không hề bị ảnh hưởng.
Trong điện chủ, Mai Nhược Lãnh đã ngất đi do cơn đau quá dữ dội. Dương Diệt Sinh thì chộp lấy tinh huyết nhân hoàng, từ từ tiếp cận vùng sáng được tạo ra từ sức mạnh huyết mạch ngũ đạo.
Cùng lúc, ông ta liếc nhìn An Hà Đạo và mỉm cười: “Kiếm Bộc, uy lực của tam hoa tụ đỉnh vượt xa sức tưởng tượng của cậu đấy, nếu không lấy ra con át chủ bài thì sẽ không thắng được cậu ta đâu”.
“Hãy để Diệp Thiên ức thức được cậu là Vô Song Kiếm Bộc của hệ Ngân Hà đi”
Nghe Dương Diệt Sinh nói vậy, An Hà Đạo bèn cười lạnh. Gã nhìn chăm chăm Diệp Thiên, tay đặt ở chuôi kiesm phía sau.
“Vụt”, thanh kiếm sáng loáng được tuốt ra khỏi vỏ.
Trong nháy mắt, đất trời bao trùm bởi kiếm khí. Khí tức của An Hà Đạo cũng trở nên sắc bén và mạnh hơn rất nhiều.
“Vô Song Kiếm Quyết sao?”, Diệp Thiên đanh mắt, tỏ ra cảnh giác. Trong ký ức của Dương U Minh, Vô Song Kiếm Quyết chính là kiếm pháp mà An Hà Đạo tu luyện.
Hàng nghìn năm trước, An Hà Đạo chỉ sở hữu sơ cấp nguyên anh nhưng dựa vào kỹ pháp này mà đã giết được tới 13 vị tu sĩ cấp nguyên anh, vang danh khắp hệ Ngân Hà.
Lúc này, tu vi của An Hà Đạo so với trước đây đã tăng lên hàng trăm lần Uy lực của Vô Song Kiếm Quyết cũng mạnh tới mức khó có thể tưởng tượng được.
“Diệp Thiên, hôm nay tôi sẽ dùng thanh kiếm này để giết cậu”, An Hà Đạo cầm thanh kiếm trong tay, cả giác như cả vũ trụ đều gói gọn trong đôi mắt gã.
Dứt lời, gã vung tay, thanh kiếm xé gió tạo thành một góc cực đẹp. Tiếng kiếm vang lên, ánh sáng màu vàng phóng ra chém xuống.
Đường kiếm kéo dài hàng nghìn mét, tạo thành một rãnh dài trong không gian và bổ về phía Diệp Thiên. Hơn nữa tốc độ của nó nhanh như sét đánh. Diệp Thiên chỉ cảm thấy hoa mắt rồi lập tức đã thấy đường kiếm ngay trên đỉnh đầu mình.
Khí tức đáng sợ ập tới. Diệp Thiên đanh mắt, hai tay và chân tạo thành ấn ký hình long hổ, long hổ gầm gừ, một tay cậu chém tới, tay còn lại tạo thành cú đấm.
"Long Hổ Phong Lôi Chấn”.
Cùng với cú đấm của Diệp Thiên, không gian trở nên méo mó. Cú đấm của cậu va chạm với đường kiếm. Thế nhưng có vẻ đường kiếm chẳng hề hấn gì. Nó chỉ khẽ dao động sau đó lại chém xuống ngực cậu.
“Bùm”
Kiếm khí sắc bén tạo tahnfh một đường dài trước ngực Diệp Thiên, máu tươi bắn ra, Diệp Thiên kêu hự một tiếng, cơ thể lùi ra sau, đập mạnh vào những ngọn núi.
An Hà Đạo vẫn không chịu dừng lại. Gã đuổi theo, từ trong đống đổ nát gã lại tiếp tục giáng kiếm xuống.
Vô Song Kiếm Quyết, Lưu Tinh Lạc. Nhát kiếm của gã tạo thành một tảng đá cực lớn rơi xuống.
Tảng đá được tạo ra từ kiếm khí giáng xuống với tốc độ giống như một thiên thạch đang rơi, vô cùng đẹp mắt nhưng tàn khốc.
“Bùm”
Nó rơi mạnh xuống khu đổ nát khiến cả mặt đất cũng nứt toác. Tảng đá từ kiếm khí vừa tiếp xúc mặt đất thì vạn vật biến thành tro bụi giống như có vòi rồng càn quét vậy.
“Ngủ vĩnh viễn đi, hỡi người địa cầu”, An Hà Đạo rút kiếm ra đâm thẳng xuống.
Đây đã là sát chiêu thứ hai của gã trong Vô Song Kiếm Quyết rồi. Gã tin rằng đủ để giết chết Diệp Thiên và đến linh hồn cũng sẽ bị tiêu diệt.
Đúng lúc gã chuẩn bị đâm xuống thì đã phải khựng lại. Gã kinh hoàng nhìn tảng đá bằng kiếm khí của mình từ từ bay lên. Một bóng hình cũng hiện rõ ra trước mặt hắn. Đó chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên tay chống tảng đá. Khí tức phát ra hừng hực. Vô số đường kiếm trước đó mà gã tấn công chỉ để lại những vết màu trăng trắng chứ cậu không hề hấn gì. Vết thương sâu tới tận xương ở ngực cậu cũng đã lành lại, không nhìn ra dấu vết của một vết chém.
Phệ Thiên Trường Sinh Thể được khởi động.