Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tu La Minh Thủ là một môn thần thông được ghi chép trong thượng cổ thần quyết bản nhập môn. Chỉ có tu luyện thái cổ thượng quyết hơn nữa lực thần đạo đạt tới hậu kỳ nhập đạo thì mới có thể thi triển được.

Trước đây, do tu vi của Diệp Thiên không đủ nên cậu không sử dụng. Nhưng sau khi nhận được tộc văn hoàn chỉnh thì cậu có đủ khả năng sử dụng thần thông thần niệm này rồi.

Tu La Minh Thủ mặc dù cậu chưa dùng bao giờ nhưng thực ra nó đã ở trong thần phủ của cậu từ lâu. Vô số lần cậu đã dùng lực thần niệm tập duyệt qua nên giờ cậu đã có thể sử dụng nó một cách vô cùng thuần thục .

Vuốt Tu La vẫn đang kiểm soát kiếm quang. Tiếng rắc vang lên, kiêm quang vỡ vụn hoặc bùng nổ

“Cái gì?”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, vô số người tái mặt. Cả Kiếm Bắc Lương và năm vị trưởng lão đều thất kinh.

Nhị trưởng lão thi triển Đại Thiên Kiêm Trận, hơn nữa còn là trạng thái thứ nhất và thứ hai vậy mà vẫn bị Diệp Thiên phá vỡ.

Bọn họ không ngờ một người chỉ đạt tới tu vi tứ phẩm nguyên anh lại sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy.

“Tam hoa tụ đỉnh sao?”

Kiếm Bắc Lương nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt bàng hoàng. Tam hoa tụ đỉnh của Diệp Thiên đã gần đạt tới trạng thái trong suốt. Nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được. Cũng chính vì vậy mà ban đầu đám đông không nhận ra. Giờ thì họ đã có thể cảm nhận được rồi

Tam hoa tụ đỉnh chỉ có những người có thiên phú hàng đầu mới sở hữu được. Những người có được thứ này không quá mười người. Và người thanh niên không rõ lai lịch này lại là một trong số đó.

Kiếm Bắc Lương bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành, thần niệm của ông ta được truyền đi.

“Nhị trưởng lão dừng tay thôi. Kẻ này thần bí khó lường, không dễ dây vào rồi”.

“Nếu tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Kiếm Tông mất”.

Nhị trưởng lão nhận được thông tin từ Kiếm Bắc Lương nhưng ông ta sao có thể chấp nhận được việc một kẻ tứ phẩm nguyên anh phá vỡ tuyệt kỹ của mình. Ông ta không hề đáp lời Kiếm Bắc Lương mà chỉ gầm lên.

“Tiểu tử, chết đi”.

Ông ta đã nổi giận với đôi mắt hừng hực lửa. Ông ta lao xuống va chạm trực diện với vuốt Tu La.

“Đại Tung Dương Chưởng”.

Mượn sức mạnh vừa tạo ra, hai tay ông ta giao nhau, ép xuống tạo thành một chưởng ấn đỏ lòm đập về phía vuốt Tu La.

“Bùm”

Cả không gian rung chuyển. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy các vị tu sĩ mạnh tới mức này giao đấu. Bọn họ nhìn nhau, chỉ thấy một bàn tay đỏ và một vuốt đen va chạm. Sau đó, cột khí bằng nấm khổng lồ xuất hiện. Các tòa nhà trong phạm vi hàng nghìn mét sụp đổ

Thế nhưng chẳng có ai cảm thấy quá bất ngờ vì đây là chuyện thường thấy ở thế giới Ngân Hà trung tâm. Dù là thành phố hiện đại, tân tiến cỡ nào thì cũng chẳng khác gì giấy báo.

Đại Tung Dương Chưởng đối kháng với Tu La Minh Thủ, sức mạnh thần niệm của cả hai duy trì tầm chục giây rồi nổ tung.

Một bóng hình lao vút đi với tốc độ nhanh gấp 30 lần tông mạnh vào nhị trưởng lão. Đó chính là Diệp Thiên.

“Hả”

Nhị trưởng lão bàng hoàng. Ông ta vừa mới đụng độ với cậu xong, chỉ cảm thấy máu sôi lên hừng hực, còn chưa kịp thở thì Diệp Thiên đã lại tấn công tiếp.

Thấy bộ dạng của cậu không hề điều động chân lực và sức mạnh thần niệm mà chỉ dùng sức mạnh của thể xác thì ông ta đã phải co đồng tử. Ông ta không nghĩ được gì nhiều, chỉ hừ giọng và phát động chân lực màu xám tạo thành một bức tường cực cao chặn ngay trước mặt mình.

Diệp Thiên không hề né tránh, vẫn lao tới với tốc độ như thế. Một cú va chạm khiến cho bức tường nát vụn như là sắt đập vào đậu hũ vậy. Diệp Thiên lao xuyên qua bức tường tông về phía nhị trưởng lão.

“Cái gì?”

Nhị trưởng lão tối mặt, nhưng do là một người có kinh nghiệm nên ông ta vẫn có thể kịp điều động chân lực đáp trả.

“Bùm”

Chưởng đánh của ông ta tông vào vai của Diệp Thiên. Một luồng sức mạnh khủng khiếp chạy dọc cánh tay ông ta khiến ông ta cảm thấy tê dại.

Ông ta cũng bay bật ra xa hàng trăm thước. Diệp Thiên thì chỉ hơi loạng choạng và vẫn đứng yên tại chỗ. Đòn tấn công này đã phân cao thấp quá rõ ràng.

Nhị trưởng không ngừng đạp chân trong không gian tạo ra những tiếng nổ đì đoàng. Ông ta đường đường là tu sĩ cửu phẩm hóa thần mà lại bị đánh bại bởi một kẻ tứ phẩm nguyên anh.

Không thể nào?

Thế nhưng cơn đau từ cánh tay truyền tới là thật và khiến ông ta biết được rằng tất cả không phải là mơ. Người thanh niên trước mặt có sức chiến đấu mạnh hơn ông ta nhiều.

“Không, tôi không phục”.

Ông ta thất thần sau đó anh mắt đanh lại. Ông ta không thể chấp nhận việc thua một kẻ tứ phẩm nguyên anh.

“Nhị trưởng lão dừng tay đi”, lúc này Kiếm Bắc Lương lên tiếng.

“Các hạ, thắng thua đã phân, là cậu thắng, từ nay về sau chúng ta nước sống không phạm nước giếng. Mọi thứ làm hòa”.

Đối với thái độ kịp thời của Kiếm Bắc Lương đôi mắt Diệp Thiên chỉ ánh lên vẻ kỳ lạ. Nhưng cậu không truy cứu, vì dù sao tới đây cậu cũng không quen ai và cũng không muốn có thêm kẻ địch.

Chuyện hôm nay tới đây, cậu cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều. Khi cậu chuẩn bị đáp lại thì nhị trưởng lão đột nhiên gầm lên.

“Nhóc, cậu chỉ là một kẻ tứ phẩm nguyên anh, tôi không thể thua cậu được, sao có thể chứ?”

“Tôi phải giết chết cậu”.

Cùng với tiếng gầm vang lên ông ta bèn cắn lưỡi, máu bắn vào không gian bao trùm bởi chân lực của ông ta.

“Nhị trưởng lão, ông...”

Kiếm Bắc Lương không thể cản được, chỉ thấy nhị trưởng lão đưa tay lên, chuyển động trong hư không.

Ngay lập tức những điểm sáng màu xám như có sinh mệnh tiếp tục tạo thành hàng vạn kiếm quang.

Chỉ là lần này kiếm quang không còn màu xám nữa mà biến thành màu đỏ trông hừng hực sát ý.

Kiếm quang dài cỡ sáu thước với sát khí thăng lên hơn 10 lần...Đại Thiên Kiếm Trận – trạng thái cuối cùng - Yên

Một đường kiếm tiêu diệt hết thảy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK