Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh lực của tứ phương thiên địa chạy tới ào ạt tập trung vào đầu của Diệp Thiên. Nhìn từ xa, Diệp Thiên giống như một hố đen khổng lồ, hấp thụ toàn bộ linh lực từ bốn phía.

Thần niệm của cậu cũng dịch chuyển theo thời gian, mỗi lúc một lớn hơn. Lớp sáng vàng của Tỏa Thiên Nghiên trên đầu cũng ngày càng tỏa ánh sáng mãnh liệt hơn và có dấu hiệu chuyển từ vàng sang xanh. Đây là điều chưa từng xảy ra khi An Hà Đạo thi triển

Sự thay đổi về Tỏa Thiên Nghiên của Diệp Thiên có sự khác biệt. Giờ điều cậu cần làm là bình tĩnh, rót toàn bộ thần niệm vào Tỏa Thiên Nghiên, luyện hóa nó để có thể có được quyền kiểm soát thật sự.

Trước đó thì Tỏa Thiên nghiên mà An Hà đạo có được dù Diệp Thiên đã bỏ ra bảy ngày để luyện hóa ấn ký linh hồn của nó nhưng vẫn mất đi khả năng kiểm soát, nó vẫn nhớ tới ký ức của chủ mình.

Luồng khí tức kiểm soát nó từ Diệp Thiên so với An Hà Đạo đã kiểm soát hàng nghìn năm thì rõ ràng quá xa lạ, đương nhiên là nó sẽ có phản ứng.

Diệp Thiên nhắm mắt. Thần niệm của cậu đã tiến vào trong Tỏa Thiên Nghiên tạo thành một hư ảnh thần hồn giống hệt cậu và bước vào không gian mà Tỏa Thiên Nghiên hình thành ở bên trong.

Trước mắt cậu là một thế giới tối om. Cậu nhìn xung quanh, cuối cùng ở tận cùng có bóng tối cậu nhìn thấy một vài điểm sáng.

Cậu biết, đó là nơi duy nhất có thể phá vỡ của Tỏa Thiên Nghiên. Nếu cậu có thể dùng trạng thái của thần hồn bước vào trong đường sáng đó thì coi như là thành công và có thể năm được quyền kiểm soát Tỏa Thiên Nghiên.

Cậu nhếch miệng cười. Chuyện mà đến cả An Hà Đạo cũng có thể làm được thì lẽ nào cậu lại không? Hư ảnh thần hồn của cậu lập tức dùng tốc độ nhanh gấp mười lần lao về phía điểm trắng.

Diệp Thiên ở trạng thái bình thường có thể đạt tới tốc độ nhanh gấp 15 lần âm thanh, khi khởi động tam hoa tụ đỉnh là 20 lần, nếu tam họa tụ định cộng thêm Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì là 25 lần, Trạng thái cực hạn có thể lên tới 30 lần.

Tuy nhiên với trạng thái của thần hồn như thế này thì tốc độc tăng lên 10 lần đã là giới hạn rồi. Bởi vì so với tu vi của chân lực và thể xác thực sự thì tu vi của thần niệm vẫn còn thấp hơn.

Dù có khởi động trạng thái của tam hoa tụ đỉnh thì sức mạnh thự sự kiểm soát được nó vẫn phải là chân lực và sức mạnh của thể xác. Tác dụng mà thần niệm có thể tạo ra là vô cùng ít. Có thể nói với trạng thái thần hồn hiệ tại đối diện với không gian bên trong Tỏa Thiên Nghiên thì sức mạnh của cậu rất yếu.

Với tình hình như thế này mà có thể đột phá được vòng vây thành công thì cậu sẽ kiểm soát được Tỏa Thiên Nghiên, còn nếu thất bại thì thần hồn của cậu sẽ bị thương nặng. Mặc dù không tới mức thậm tệ nhưng chắc chắn là sức chiến đấu của cậu cũng sẽ bị giảm sút.

Cậu không hề có dấu hiệu thoái lui. Kiểm soát được Tỏa Thiên nghiên thì sẽ tạo ra sự đảm bảo cho lần cậu tới Thiên Thần Tông lần này

Đây chính là trong họa có phúc. Hơn nữa cậu cũng rất tự tin. Cái gọi là thần niêm chính là sức mạnh của tinh thần và ý niệm.

Tâm trí cứng như sắt đá thì cậu chưa từng thua ai bao giờ. Hư ảnh thần hồn tiếp cận điểm sáng. Nhưng ngay khi này không gian đen tối lại dịch chuyển.

“Vụt”, cả vùng không gian như xao động nuốt gọn mọi thứ và đổ về phía Diệp Thiên. “Hả?”

Diệp Thiên đanh mắt, lập tức chặp hai ngón tay lại hóa một đường khi làn sóng màu đen đang ập tới.

Kiếm quang của Thánh Hồn Kiếm lóe sáng trong không gian chém ngang không gian tối đen. Cậu mượn thời cơ lao về phía trước vừa hay né được đợt sóng trào tới.

Mặc dù cậu thoát được cửa ải thứ nhất nhưng những đợt sóng đen vẫn không hề suy yếu. Bởi vì khong gian này ngoài điểm sáng bằng cỡ ngón cái đó ra tất cả đều là một màu đen tối bất tận. Diệp Thiên vừa lao lên được thì biển sóng tối đen lại tập trung lại đổ ập lên người cậu.

“Thú vị đấy”, hư ảnh thần hồn của Diệp Thiên lại mỉm cười, sau đó sức mạnh thần niệm đột nhiên bùng phát, kiếm quang Thánh Hồn Kiềm tiếp tục lóe sáng.

“Hoành Tảo Thiên Quân”.

Ánh sáng của kiếm quang trong tay anh vung một đường tròn ra không gian, kiếm ý hức hực chém tan những lớp sóng đen xì đang ập tới.

“Chặn nổi tôi không?”, Diệp Thiên cười lạnh.

Điểm sáng trước mặt chỉ ngay gần đó, cậu liền nhảy tới, quét thêm một đường vào lao thẳng vào trong điểm sáng đó. Thế nhưng khi cậu chuẩn bị đứng dậy thì lại có thêm một cơn sóng màu đen ập tới.

Luồng sóng này quá bất ngờ. Diệp Thiên cũng không có cảm nhận gì, trong nháy mắt nó như con rắn quấn lấy chân cậu.

“Hự”, Diệp Thiên bị quấn chặt chân nhưng cậu không hề sợ hãi. Thanh kiếm trong tay định chặt đứt thứ đang xích lấy chân mình kia.

Đúng lúc này cậu giơ tay lên thì có âm thanh chói tai cũng vang lên. Lớp sóng đen thú hai lại ập tới, nhanh gấp 20 lần lớp thứ nhất khiến cậu cũng không kịp phản ứng, cứ thế bị cuốn chặt lấy tay đang cầm kiếm.

Không chỉ có vậy, lớp sóng này còn tiếp tục bò lên quấn lấy cả thanh kiếm của cậu. Ánh sáng của kiếm Thánh Hồn cũng nhanh chóng bị giảm đi nhiều Cuối cùng thì ánh sáng biến mất. Đồng thời, lớp sóng đen trước đó bị cậu đánh tan cũng tập trung lại, ép xuống cậu.

“Cái gì?”, Diệp Thiên thất kinh, cảm thấy không thể tin. Không gian bên trong Tỏa Thiên Nghiên lại hung hiểm, quỷ dị đến như vậy sao?

Cậu tự hỏi tu vi thần niệm của mình sau khi rời khỏi địa cầu dù không tăng mạnh nhưng cũng có sự tăng lên. So với Thiên Hà Đạo thì cậu không thể yếu hơn được. An Hà Đạo có thể kiểm soát được Tỏa Thiên Nghiên thì không có lý do gì cậu lại không thể kiểm soát.

Nhưng với tình hình hiện tại thì có vẻ như sức mạnh của bóng tối thế này, An Hà Đạo không thể nào phá vỡ được. Thậm chí cậu nghi ngờ, trước đây An Hà Đạo đã dùng cách gì để kiểm soát được Tỏa Thiên Nghiên đây?”

“Phá vỡ”, mặc dù đang bị kiểm soát nhưng Diệp Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh. Trong không gian tối đen, cậu gầm lên. Hư ảnh thần hồn phát ra ánh sáng màu lan. Lúc này cậu điều động sức mạnh thần niệm lên mức cao nhất, hai luồng sóng đen đang khóa lấy tay cậu cũng bị chấn động.

Điều khiến cậu ngạc nhiên đó là khi sức mạnh thần niệm bộc phát thì hai luồng sáng kia có vẻ không hề hấn gì, những lớp sóng xung quanh chỉ bị khựng lại tầm một lúc rồi sau đó lại lấn lướt về phía cậu.

“Sao lại như thế?”

Diệp Thiên trố tròn mắt, cậu bắt đầu không kịp phản ứng cũng không thể hiểu tại sao không gian bên trong Tỏa Thiên Nghiên lại mạnh như vậy. Vậy thì An Hà Đạo đã kiểm soát nó bằng cách nào?

Lúc cậu đang không hiểu thì làn sóng đen lại ập tới như muốn nuốt gọn hư ảnh thần hồn của cậu.

Ở thế giới bên ngoài, Diệp Thiên hự một tiếng và nôn ra máu Thần hồn của cậu đã bị thương. Hơn nữa điều khiến cậu ngạc nhiên đó là sức mạnh thần niệm dường như đang bị khóa chặt.

Nếu như sức mạnh thần niệm không thể thoát ra thì nó sẽ bị thương nặng, thậm chí ba hồn bảy vía cũng sẽ bị phá hủy tới một nửa. Như vậy sẽ giống như Phong Hậu năm xưa bị điên điên dại dại hàng trăm năm. Dù có quả Hồn Anh thì cũng phải mất nhiều năm mới có thể hồi phục lại được.

“Khốn nạn”.

Trong thế giới của Tỏa Thiên Nghiên, hư ảnh thần hồn của Diệp Thiên yếu ớt, không ngừng bị nhấn trong biển bóng tối. Sức mạnh thần niệm của cậu cũng yếu đi, hư ảnh thần hồn trở nên mờ nhạt dần và gần như trong suốt giống như sắp bị biến mất. Chỉ có duy nhất đôi mắt cậu vẫn ánh lên vẻ kiên định không chút sợ hãi.

“Sao mình có thể vì nguyên nhân này mà bị nhốt ở đây được chứ?”

“Nếu mình ngã xuống thì trong vòng mười năm thì địa cậu sẽ phải làm sao đây?”

Sức mạnh bùng phát, vô số điểm sáng lập tức được hình thành khiến hư ảnh thần hồn của cậu trở nên rõ ràng hơn.

“Bùm”

Một thần niệm khủng khiếp dao động, những lớp sóng đang quấn lấy cậu lập tức bị nổ tung, tách ra hai bên.

Giữa trán của hư ảnh thần hồn có một chữ được hình thành.

Diệp! Vào tình cảnh này sức mạnh duy nhất mà Diệp Thiên có thể dựa vào chính là tộc văn của Diệp tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK