Qua rất lâu, Tiếu Văn Nguyệt mới phá vỡ không khí nặng nề đó, cô ta đảo mắt, thất vọng lắc đầu.
“Diệp Thiên, tôi đến gặp riêng anh nói chuyện, là hi vọng anh say này có thể sống tốt hơn, ít làm mấy chuyện xấu, lúc hành sự có thể cân nhắc hậu quả mà việc mình làm sẽ để lại, mà anh thì?”.
“Vấn đề nghiêm túc như vậy, anh còn đùa kiểu đó, tôi thật sự không biết nên nói chuyện tiếp với anh thế nào nữa!”.
Nói xong, cô ta mở cửa ra quay lại phòng khách, trong lòng không khỏi thở dài.
Diệp Thiên là Diệp tiên sinh? Đây cứ như câu chuyện buồn cười nhất cô ta từng nghe, một học sinh cấp ba cùng trường với cô ta, lần đầu tiên đến nhà cô ta thì bẩn như ăn mày, lúc trước còn đi làm thêm ở quán bar, sao có thể là Diệp tiên sinh cao cao tại thượng, nắm giữ cả tỉnh Xuyên được?
Cô ta lắc đầu, hoàn toàn không còn gì để nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề để ý, cậu biết rằng, ấn tượng của Tiếu Văn Nguyệt đối với cậu đã hằn sâu từ lần gặp đầu tiên,
cho dù cậu có nói ra thân phận thật, Tiếu Văn Nguyệt cũng sẽ không tin.
Cậu thu dọn xong đồ đạc đi ra khỏi phòng, Tiếu Văn Nguyệt bỗng lạnh giọng nói vẻ khó chịu: “ồi, Diệp tiên sinh, anh định chuyển nhà đấy à?”.
Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ nghe vậy kinh ngạc, kỳ lạ nói: “Diệp tiên sinh? Cái gì mà Diệp tiên sinh?”.
Tiếu Văn Nguyệt khoanh tay trước ngực, hất cằm về phía Diệp Thiên: “Đương nhiên là vị Diệp tiên sinh này của chúng ta rồi, anh ta nói mình là Diệp tiên sinh nắm giữ tỉnh Xuyên, một mình áp đảo các ông trùm tai to mặt lớn đấy!”.
Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ quay đầu lại nhìn, Cố Giai Lệ không có phản ứng gì, Lí Tinh Tinh thì bật cười thành tiếng.
“Anh ta là Diệp tiên sinh á?”.
Lí Tinh Tinh cười nghiêng cười ngả, cười chảy cả nước mắt, khó khăn lắm mới dừng lại được, xua tay nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, không phải tôi cố ý cười anh, tôi cũng không muốn chế giễu anh, nhưng anh chém gió như vậy có phải hơi quá không?”.
“Anh mà là Diệp tiên sinh, thì tôi là nữ hoàng Anh mất, ha ha!”.
Ánh mắt Cố Giai Lệ buồn rầu, trước đây, Diệp Thiên gần như ngày nào cũng ở trong căn phòng trọ này cùng cô, Diệp Thiên sao có thể là Diệp tiên sinh đứng đầu một tỉnh được chứ?
Diệp Thiên không muốn giải thích quá nhiều với bọn họ, đặt chìa khóa lên bàn chuẩn bị rời đi.
Cố Giai Lệ vẫn luôn im lặng bỗng đứng dậy.
“Diệp Thiên, đừng đi vội!”,
Cô kéo tay áo Diệp Thiên lại, nói: “Em biết, hôm đó ở Thủy Thượng Nhân Gian’ chúng ta đã có khoảng cách, quan hệ không thể như trước được nữa, có khi sau này cũng không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa!”.
“Cùng nhau ăn tối nhé, coi như liên hoan chia tay, có được không?”.
Diệp Thiên dừng bước, quay đầu nhìn người con gái anh từng coi như em gái này, cuối cùng cũng gật đầu.
Bữa cơm này có thể sẽ là bữa cơm cuối cùng bọn họ ăn với nhau.
Tại nhà hàng Hùng Phong ở trung tâm Lư Thành, Diệp Thiên và ba người Tiếu Văn Nguyệt, cố Giai Lệ bước vào bàn, bao nhiêu người đàn ông ở xung quanh đều nhìn một cách ngưỡng mộ.
Diệp Thiên và Cố Giai Lệ ngồi một bên, Lí Tinh Tinh ngồi đối diện nhìn những món đồ trang trí xa hoa của nhà hàng, hơi xúc động.
“Nguyệt Nguyệt, nghe nói bố anh Thần Quang cũng có 60 phần trăm cổ phần ở nhà hàng này, mình thấy, sau này cậu và anh Thần Quang kết hôn xong, cứ đến đây làm bà chủ là được, mình nhất định sẽ đến ủng hộ thường xuyên!”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe lời trêu chọc của bạn thân, trong lòng hơi tức giận, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, lại thấy Diệp Thiên không hề có phản ứng, chỉ ngồi nghịch điện thoại, khiến ánh mắt cô ta u ám hẳn đi.
Sau khi Cố Giai Lệ hỏi ý kiến Diệp Thiên, gọi món xong, đang định kể cho Diệp Thiên nghe mấy chuyện gần đây cô gặp phải ở công ty giải trí Thiên Phú, thì Lí Tinh Tinh đột nhiên chen ngang.
“Phải rồi Nguyệt Nguyệt, Giai Lệ, các cậu có nghe nói chuyện mới xảy ra ở núi Phi Vũ không?”.
‘Núi Phi Vũ?”.
Nghe thấy câu hỏi của Lí Tinh Tinh, Cố Giai Lệ cảm thấy khó hiểu, Tiếu Văn Nguyệt lập tức hỏi lại: “Ý cậu nói là chuyện núi Phi Vũ bị phong tỏa sao?”.
Cố Giai Lệ nghe thấy vậy liền nhíu mày, cảm thấy lạ: “Núi Phi Vũ bị phong tỏa á? Sao có thể chứ?”.
“Núi Phi Vũ là địa danh du lịch nổi tiếng nhất ở Lư Thành, lượng khách mỗi ngày không dưới một nghìn người, sao có thể phong tỏa được?”.
Tiếu Văn Nguyệt chống tay lên cằm lắc đầu nói: “Cụ thể thế nào thì mình cũng không biết, nhưng núi Phi Vũ đúng là bị phong tỏa rồi, hạn chế người lên núi, nghe nói chuyện này là do đích thân
người của Ngô Quảng Phú làm, còn có công văn của chính quyền nữa!”.
“Diệp Thiên, tôi đến gặp riêng anh nói chuyện, là hi vọng anh say này có thể sống tốt hơn, ít làm mấy chuyện xấu, lúc hành sự có thể cân nhắc hậu quả mà việc mình làm sẽ để lại, mà anh thì?”.
“Vấn đề nghiêm túc như vậy, anh còn đùa kiểu đó, tôi thật sự không biết nên nói chuyện tiếp với anh thế nào nữa!”.
Nói xong, cô ta mở cửa ra quay lại phòng khách, trong lòng không khỏi thở dài.
Diệp Thiên là Diệp tiên sinh? Đây cứ như câu chuyện buồn cười nhất cô ta từng nghe, một học sinh cấp ba cùng trường với cô ta, lần đầu tiên đến nhà cô ta thì bẩn như ăn mày, lúc trước còn đi làm thêm ở quán bar, sao có thể là Diệp tiên sinh cao cao tại thượng, nắm giữ cả tỉnh Xuyên được?
Cô ta lắc đầu, hoàn toàn không còn gì để nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề để ý, cậu biết rằng, ấn tượng của Tiếu Văn Nguyệt đối với cậu đã hằn sâu từ lần gặp đầu tiên,
cho dù cậu có nói ra thân phận thật, Tiếu Văn Nguyệt cũng sẽ không tin.
Cậu thu dọn xong đồ đạc đi ra khỏi phòng, Tiếu Văn Nguyệt bỗng lạnh giọng nói vẻ khó chịu: “ồi, Diệp tiên sinh, anh định chuyển nhà đấy à?”.
Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ nghe vậy kinh ngạc, kỳ lạ nói: “Diệp tiên sinh? Cái gì mà Diệp tiên sinh?”.
Tiếu Văn Nguyệt khoanh tay trước ngực, hất cằm về phía Diệp Thiên: “Đương nhiên là vị Diệp tiên sinh này của chúng ta rồi, anh ta nói mình là Diệp tiên sinh nắm giữ tỉnh Xuyên, một mình áp đảo các ông trùm tai to mặt lớn đấy!”.
Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ quay đầu lại nhìn, Cố Giai Lệ không có phản ứng gì, Lí Tinh Tinh thì bật cười thành tiếng.
“Anh ta là Diệp tiên sinh á?”.
Lí Tinh Tinh cười nghiêng cười ngả, cười chảy cả nước mắt, khó khăn lắm mới dừng lại được, xua tay nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, không phải tôi cố ý cười anh, tôi cũng không muốn chế giễu anh, nhưng anh chém gió như vậy có phải hơi quá không?”.
“Anh mà là Diệp tiên sinh, thì tôi là nữ hoàng Anh mất, ha ha!”.
Ánh mắt Cố Giai Lệ buồn rầu, trước đây, Diệp Thiên gần như ngày nào cũng ở trong căn phòng trọ này cùng cô, Diệp Thiên sao có thể là Diệp tiên sinh đứng đầu một tỉnh được chứ?
Diệp Thiên không muốn giải thích quá nhiều với bọn họ, đặt chìa khóa lên bàn chuẩn bị rời đi.
Cố Giai Lệ vẫn luôn im lặng bỗng đứng dậy.
“Diệp Thiên, đừng đi vội!”,
Cô kéo tay áo Diệp Thiên lại, nói: “Em biết, hôm đó ở Thủy Thượng Nhân Gian’ chúng ta đã có khoảng cách, quan hệ không thể như trước được nữa, có khi sau này cũng không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa!”.
“Cùng nhau ăn tối nhé, coi như liên hoan chia tay, có được không?”.
Diệp Thiên dừng bước, quay đầu nhìn người con gái anh từng coi như em gái này, cuối cùng cũng gật đầu.
Bữa cơm này có thể sẽ là bữa cơm cuối cùng bọn họ ăn với nhau.
Tại nhà hàng Hùng Phong ở trung tâm Lư Thành, Diệp Thiên và ba người Tiếu Văn Nguyệt, cố Giai Lệ bước vào bàn, bao nhiêu người đàn ông ở xung quanh đều nhìn một cách ngưỡng mộ.
Diệp Thiên và Cố Giai Lệ ngồi một bên, Lí Tinh Tinh ngồi đối diện nhìn những món đồ trang trí xa hoa của nhà hàng, hơi xúc động.
“Nguyệt Nguyệt, nghe nói bố anh Thần Quang cũng có 60 phần trăm cổ phần ở nhà hàng này, mình thấy, sau này cậu và anh Thần Quang kết hôn xong, cứ đến đây làm bà chủ là được, mình nhất định sẽ đến ủng hộ thường xuyên!”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe lời trêu chọc của bạn thân, trong lòng hơi tức giận, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, lại thấy Diệp Thiên không hề có phản ứng, chỉ ngồi nghịch điện thoại, khiến ánh mắt cô ta u ám hẳn đi.
Sau khi Cố Giai Lệ hỏi ý kiến Diệp Thiên, gọi món xong, đang định kể cho Diệp Thiên nghe mấy chuyện gần đây cô gặp phải ở công ty giải trí Thiên Phú, thì Lí Tinh Tinh đột nhiên chen ngang.
“Phải rồi Nguyệt Nguyệt, Giai Lệ, các cậu có nghe nói chuyện mới xảy ra ở núi Phi Vũ không?”.
‘Núi Phi Vũ?”.
Nghe thấy câu hỏi của Lí Tinh Tinh, Cố Giai Lệ cảm thấy khó hiểu, Tiếu Văn Nguyệt lập tức hỏi lại: “Ý cậu nói là chuyện núi Phi Vũ bị phong tỏa sao?”.
Cố Giai Lệ nghe thấy vậy liền nhíu mày, cảm thấy lạ: “Núi Phi Vũ bị phong tỏa á? Sao có thể chứ?”.
“Núi Phi Vũ là địa danh du lịch nổi tiếng nhất ở Lư Thành, lượng khách mỗi ngày không dưới một nghìn người, sao có thể phong tỏa được?”.
Tiếu Văn Nguyệt chống tay lên cằm lắc đầu nói: “Cụ thể thế nào thì mình cũng không biết, nhưng núi Phi Vũ đúng là bị phong tỏa rồi, hạn chế người lên núi, nghe nói chuyện này là do đích thân
người của Ngô Quảng Phú làm, còn có công văn của chính quyền nữa!”.