Diệp Thiên đứng trên võ đài, ánh mắt trầm lặng, giọng nói vang vọng.
Dưới võ đài, những người muốn khiêu chiến võ đài trước kia lại lộ vẻ kinh ngạc, mặt biến sắc.
Nếu trước kia Diệp Thiên nói vậy, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, không coi ra gì.
Nhưng vừa nãy ở trước mặt bọn họ, Lưu Bản Đạo tu vi đạt tới chưởng khống bát hoang lại bị Diệp Thiên một quyền giết chết, ngay cả ảo ảnh đại yêu ở sau lưng cũng bị đánh tan thành vô hình. Lúc này lời nói của Diệp Thiên thật sự tràn đầy khí phách, ai dám xem thường?
Trong nháy mắt đó không còn ai coi Diệp Thiên là chưởng khống nhất nguyên không đủ thực lực, bọn họ đã hiểu người trông có vẻ trẻ tuổi ấy chắc chắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lưu Bản Đạo cảnh giới chưởng khống bát hoang cũng không đỡ được một quyền của Diệp Thiên, sức chiến đấu bản thể của Diệp Thiên còn đạt tới trình độ nào?
Trong lúc nhất thời, người ở bên dưới muốn khiêu chiến đều trở nên do dự, không ai dám lên võ đài nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, trên mặt Diệp Thiên hiện lên vẻ giễu cợt.
“Thế nào? Các người muốn có được vị trí thần tộc của nhà họ Cổ, bước lên bảng Thương Khung, sao bây giờ ai cũng co đầu rụt cổ thế?”.
“Hóa ra thần tộc các người cũng chỉ là kẻ hèn nhát ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà thôi”.
Câu nói của Diệp Thiên khiến các cao thủ bên dưới võ đài biến sắc, sau đó một bóng người giậm chân bay vọt lên võ đài, đứng trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu đừng có ngông cuồng!”.
“Cậu nghĩ giết được Lưu Bản Đạo là có thể đánh đâu thắng đó rồi sao? Chưởng khống bát hoang ở Thiên Thần Giới chỉ có thể xem là cao thủ hạng hai mà thôi, đáng để cậu tự tin như vậy?”.
Đó là một vị chưởng khống cửu thiên!
Ngay khi người này lên võ đài, một bóng người khác lại bay vọt lên đứng đằng sau Diệp Thiên.
“Hừ, hậu sinh vãn bối lại dám buông lời ngông cuồng một mình nghênh chiến tất cả những người khiêu chiến võ đài, để tôi xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu bản lĩnh!”.
Lại là một vị chưởng khống cửu thiên!
Tiếp đó lại có bốn người lần lượt lên võ đài, ai cũng mang khí thế hùng hổ, mạnh mẽ thâm sâu, toàn là cảnh giới chưởng khống cửu thiên, một trong số đó thậm chí còn đạt tới đỉnh cao nhất của chưởng khống cửu thiên, đã chạm vào vách ngăn của chưởng khống thập phương.
Nhìn thấy nhiều người lên võ đài như vậy, hai anh em nhà họ Cổ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, niềm vui lúc Diệp Thiên giết chết Lưu Bản Đạo cũng phai mờ, hóa thành sự sợ hãi.
Đây là sáu vị chưởng khống cửu thiên, ngay cả chưởng khống thập phương cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể đấu một trận với bọn họ, dù Diệp Thiên mạnh nhưng đứng trước mặt nhiều cao thủ bao vây như vậy làm sao ứng chiến?
Cuối cùng bọn họ cũng cảm thấy cách nghĩ Diệp Thiên một mình nghênh chiến tất cả những người khiêu chiến võ đài thật điên rồ!
Lúc này, Diệp Thiên vẫn bình tĩnh ung dung, giống như vị tăng đứng bất động tại chỗ.
“Sáu vị chưởng khống cửu thiên, miễn cưỡng có thể xem được!”.
Anh lướt mắt nhìn qua sáu người đứng xung quanh, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay.
“Ra tay đi!”.
“Các người chỉ có một cơ hội!”.
Mấy người họ nghe xong đều bật cười. Bọn họ là chưởng khống cửu thiên, chỉ còn cách cảnh giới mạnh nhất của chưởng khống cũng một lằn ranh mỏng, với thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể đấu võ đài lọt vào top 50 bảng Thương Khung.
Bọn họ lên võ đài đối phó Diệp Thiên thứ nhất là muốn loại bỏ nhà họ Cổ ra khỏi bảng Thương Khung hoàn toàn, thứ hai là không ưa tính kiêu căng của Diệp Thiên.
Từ khi nào mà Thiên Thần Giới đến lượt một tiểu bối diễu võ dương oai ở đây?
Diệp Thiên nói xong lời đó, sáu vị chưởng khống cửu thiên đồng thời bùng nổ.