Cậu ta chưa từng nghĩ mình cũng có một ngày thê thảm đến như thế này. Rõ ràng Diệp Thiên là một kẻ điên chính hiệu, là một kẻ bất chấp không thèm quan tâm đến hậu quả.
Tề Văn Long đang đứng bên cạnh bàng hoàng, ngây người ra tại chỗ, không biết phải thế nào.
Diệp Thiên đã thực sự động thủ, dám chặt đứt chân tay của Từ Tử Văn?
Tiếng ong ong vang lên trong đầu cậu ta. Cậu ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
"Xin lỗi!"
Diệp Thiên đánh gãy chân tay Từ Tử Văn, nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc. Đôi mắt của cậu lia tới, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Từ Tử Văn sợ tới mức ruột gan như vỡ ra, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên, cậu ta không hề nghi ngờ rằng nếu như mình có điều gì dám nói ‘không’ thì Diệp Thiên sẽ giết chết mình luôn. Vì đây chính là một tên điên không hơn không kém.
"Tôi...tôi sai rồi!"
Cậu ta cúi rạp đầu quỳ xuống trước mặt Tề Văn Long, trán dập xuống đất còn phát ra tiếng kêu.
Cuối cùng Tề Văn Long cũng hoàn hồn trở lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền kéo Diệp Thiên lại.
"Diệp Thiên, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Đi với tôi, mau đi thôi!”
Diệp Thiên vẫn đứng yên và nói tiếp.
"Từ Tử Văn, nhớ kỹ, lần này, tôi chỉ là đánh gãy chân tay của cậu thôi!"
"Cậu có thể tìm người để trả thù, có thể dùng đủ mọi thủ đoạn để trả thù. Nhưng lần sau tôi sẽ không chỉ đơn giản là đánh gãy chân tay của cậu nữa mà tôi sẽ lấy mạng cậu. Thậm chí…”
"Giết sạch cả nhà cậu!”
Lời nói của Diệp Thiên vang vọng như tiếng nói từ địa ngục truyền tới khiến cho tất cả những người có mặt đều chìm vào trong im lặng.
Nói rồi cậu liền đi theo Tề Văn Long lên xe, Tề Văn Long lái chiếc Mercedes-Benz S xông thẳng ra ngoài.
Suốt dọc đường về trường học, Tề Văn Long không nói một lời nào mà đưa thẳng Lâm Ngữ Băng về ký túc xá nữ.
Sau đó cậu ta lái xe đến bãi đậu xe rồi mới hít một hơi thật sâu nhìn Diệp Thiên ở hàng ghế sau với vẻ mặt vô cùng nặng nề.
"Diệp Thiên, hôm nay chúng ta đã gây ra họa lớn rồi!"
Diệp Thiên thản nhiên hỏi: “Gây họa lớn? Ý cậu là Từ Tử Văn à?”
Tề Văn Long nặng nề gật đầu, sau đó nói: "Bên phía Từ Tử Văn vốn dĩ cũng không cần quá lo lắng. Tuy rằng cậu ta là cậu ấm ở thủ đô, nhưng nhà họ Từ ở ngoại ô phía Đông chẳng qua cũng chỉ là gia tộc hạng ba, cậu ta cũng không đến mức dám làm khó chúng ta một cách quá lộ liễu!”
"Nhưng điều nghiêm trọng nhất chính là vừa rồi cậu ta có nhắc tới Khương Minh!”
Diệp Thiên nói chẳng mấy quan tâm: “Khương Minh này rất đặc biệt sao?”
Tề Văn Long nhìn Diệp Thiên thật sâu rồi thở dài: “Diệp Thiên, Khương Minh này đâu chỉ đặc biệt!”
"Cậu mới đến thủ đô, có lẽ còn chưa biết tình hình về Khương Minh. Tên đầy đủ của Khương Minh là ‘Hiệp hội thương mại Toàn Minh Khương Long Hoa’. Người sáng tạo ra hiệp hội này là Khương Long Hoa, con trai cả của nhà họ Khương ở thủ đô!”
Tề Văn Long đang đứng bên cạnh bàng hoàng, ngây người ra tại chỗ, không biết phải thế nào.
Diệp Thiên đã thực sự động thủ, dám chặt đứt chân tay của Từ Tử Văn?
Tiếng ong ong vang lên trong đầu cậu ta. Cậu ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
"Xin lỗi!"
Diệp Thiên đánh gãy chân tay Từ Tử Văn, nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc. Đôi mắt của cậu lia tới, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Từ Tử Văn sợ tới mức ruột gan như vỡ ra, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên, cậu ta không hề nghi ngờ rằng nếu như mình có điều gì dám nói ‘không’ thì Diệp Thiên sẽ giết chết mình luôn. Vì đây chính là một tên điên không hơn không kém.
"Tôi...tôi sai rồi!"
Cậu ta cúi rạp đầu quỳ xuống trước mặt Tề Văn Long, trán dập xuống đất còn phát ra tiếng kêu.
Cuối cùng Tề Văn Long cũng hoàn hồn trở lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền kéo Diệp Thiên lại.
"Diệp Thiên, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Đi với tôi, mau đi thôi!”
Diệp Thiên vẫn đứng yên và nói tiếp.
"Từ Tử Văn, nhớ kỹ, lần này, tôi chỉ là đánh gãy chân tay của cậu thôi!"
"Cậu có thể tìm người để trả thù, có thể dùng đủ mọi thủ đoạn để trả thù. Nhưng lần sau tôi sẽ không chỉ đơn giản là đánh gãy chân tay của cậu nữa mà tôi sẽ lấy mạng cậu. Thậm chí…”
"Giết sạch cả nhà cậu!”
Lời nói của Diệp Thiên vang vọng như tiếng nói từ địa ngục truyền tới khiến cho tất cả những người có mặt đều chìm vào trong im lặng.
Nói rồi cậu liền đi theo Tề Văn Long lên xe, Tề Văn Long lái chiếc Mercedes-Benz S xông thẳng ra ngoài.
Suốt dọc đường về trường học, Tề Văn Long không nói một lời nào mà đưa thẳng Lâm Ngữ Băng về ký túc xá nữ.
Sau đó cậu ta lái xe đến bãi đậu xe rồi mới hít một hơi thật sâu nhìn Diệp Thiên ở hàng ghế sau với vẻ mặt vô cùng nặng nề.
"Diệp Thiên, hôm nay chúng ta đã gây ra họa lớn rồi!"
Diệp Thiên thản nhiên hỏi: “Gây họa lớn? Ý cậu là Từ Tử Văn à?”
Tề Văn Long nặng nề gật đầu, sau đó nói: "Bên phía Từ Tử Văn vốn dĩ cũng không cần quá lo lắng. Tuy rằng cậu ta là cậu ấm ở thủ đô, nhưng nhà họ Từ ở ngoại ô phía Đông chẳng qua cũng chỉ là gia tộc hạng ba, cậu ta cũng không đến mức dám làm khó chúng ta một cách quá lộ liễu!”
"Nhưng điều nghiêm trọng nhất chính là vừa rồi cậu ta có nhắc tới Khương Minh!”
Diệp Thiên nói chẳng mấy quan tâm: “Khương Minh này rất đặc biệt sao?”
Tề Văn Long nhìn Diệp Thiên thật sâu rồi thở dài: “Diệp Thiên, Khương Minh này đâu chỉ đặc biệt!”
"Cậu mới đến thủ đô, có lẽ còn chưa biết tình hình về Khương Minh. Tên đầy đủ của Khương Minh là ‘Hiệp hội thương mại Toàn Minh Khương Long Hoa’. Người sáng tạo ra hiệp hội này là Khương Long Hoa, con trai cả của nhà họ Khương ở thủ đô!”