"Soạt!".
Diệp Thiên vung bàn tay lên, chân lực hỗn độn đầy ắp trong lòng bàn tay, rải đầy hư không xung quanh như gieo hạt.
Trong chớp mắt, những nơi chân lực hỗn độn điểm xuyết lập tức phun ra từng dòng nước màu đỏ thẫm, đan xen hòa lẫn vào nhau, tạo thành một đại dương màu đỏ vây quanh người Diệp Thiên.
Bầu trời trong phạm vi mấy chục nghìn mét vuông đều bị màu đỏ thẫm chi phối, giống như vô số dòng dung nham hội tụ thành đại dương, hoàn toàn do Diệp Thiên điều khiển.
Đây là thần thông độc môn được sinh ra từ chân lực hỗn độn, chỉ khi chân lực hỗn độn đạt đến cấp ba mới có thể thi triển. Đại dương màu đỏ thẫm này không phải ngọn lửa thực sự, mà là thần hỏa hỗn độn trong truyền thuyết.
Thần hỏa hỗn độn thay đổi màu sắc theo chân lực hỗn độn, khi đạt đến cấp ba, thần hỏa hỗn độn được sinh ra sẽ có màu đỏ thẫm.
Cái được gọi là thần hỏa hỗn độn khác hoàn toàn với ngọn lửa thực sự như Kỳ Lân Chân Hỏa, nó không phải lửa thật, không có nhiệt độ, nhưng nó có thể thiêu rụi mọi vật chạm vào nó thành tro bụi hư vô.
Đây chính là điểm đáng sợ của thần hỏa hỗn độn!
"Vù!".
Lúc này, Đại Cầm Nã Thủ của Tiết Lâm Lang cũng ầm ầm giáng xuống, sức mạnh một kích khiến cả ngôi sao tổ của Chân Vũ Thánh Môn rung chuyển. Cự thủ lạnh lẽo khổng lồ này va chạm trực diện với biển lửa màu đỏ thẫm quanh người Diệp Thiên, một âm thanh nặng nề lập tức vang lên.
"Soạt!".
Hai bên va chạm, đại dương màu đỏ thẫm lập tức bị sức mạnh khủng khiếp của Đại Cầm Nã Thủ đánh lõm vào một vết hình bàn tay, thoạt nhìn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng ánh mắt Diệp Thiên vẫn không chút dao động, chỉ giơ tay lên, tâm niệm chợt động. Dưới sự điều khiển của cậu, tuy thần hỏa hỗn độn bị biến dạng, nhưng vẫn giữ vững phòng tuyến cuối cùng, không thể bị phá.
Các trưởng lão đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn đang quan sát trận chiến kinh ngạc phát hiện, sau khi tiếp xúc với biển lửa đỏ thẫm quanh người Diệp Thiên, Đại Cầm Nã Thủ do Tiết Lâm Lang đánh ra liền biến mất với tốc độ kinh người.
Chỉ trong mấy giây, thủ ấn lạnh lẽo khổng lồ kia đã bị tan đi quá nửa, chỉ còn non nửa không hoàn chỉnh, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tiêu biến.
"Cái gì?".
Giờ phút này, bản thân Tiết Lâm Lang cũng thầm run sợ trong lòng, lông mày nhíu chặt.
Ông ta có thể cảm nhận được chân lực hoàng tuyền ẩn chứa trong chưởng này của ông ta đang bị một luồng sức mạnh vô danh nào đó dần hòa tan.
Sự biến mất bất ngờ không có dấu hiệu báo trước, không có lý do như thế này mới là quỷ dị nhất, khó lý giải nhất.
"Là chân lực hỗn độn sao?".
Khi thủ ấn khổng lồ bị biển lửa màu đỏ thẫm của Diệp Thiên hòa tan hoàn toàn, Tiết Lâm Lang mới như sực tỉnh.
"Là chân lực hỗn độn sao?".
Ánh mắt ông ta tỏ vẻ kiêng dè sâu sắc, ông ta từng nghe tới uy năng mạnh mẽ của chân lực hỗn độn từ miệng của Thần Sáng Thế, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe nói chứ chưa từng chứng kiến tận mắt.
Hôm nay là lần đầu tiên ông ta được mở mang về sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa trong chân lực hỗn độn.
"Hàn khí Hoàng Tuyền cấp năm quả thực lợi hại!", sau khi công kích của Tiết Lâm Lang biến mất, Diệp Thiên mỉm cười nói.
"Đáng tiếc sức mạnh này không thuộc sở hữu của ông, mà giống như được người khác cưỡng chế đưa vào người ông, chỉ là đồ tặng kèm mà thôi".
"Nếu hàn khí Hoàng Tuyền này mà do Thần Sáng Thế đánh ra thì e là tôi khó mà chống lại được".
Tiết Lâm Lang nghe thấy thế, ánh mắt liền đanh lại, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh lùng.
"Chỉ đỡ được một đòn của tôi mà cậu nói với tôi bằng khẩu khí của kẻ chiến thắng cơ à?".
"Đúng là nực cười!".
Ông ta vung cánh tay lên, hàn khí Hoàng Tuyền lại hội tụ trên cánh tay, một luồng hàn khí che trời rợp đất cuốn tới. Giờ phút này, ngay cả không gian cũng bị đóng băng, dường như thời gian ở đây cũng tạm dừng lại.
"Đỡ thêm đòn nữa đi!".
"Sức mạnh Thanh Long!".
Tiết Lâm Lang khẽ quát một tiếng, sau đó dưới sự bao bọc của hàn khí Hoàng Tuyền, cánh tay ông ta bỗng phóng ra một luồng sáng màu xanh.
Luồng sáng xanh này không mạnh lắm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt khó thở, vô cùng nặng nề, mang theo khí tức viễn cổ mênh mang. Sau đó, bả vai cánh tay phải của ông ta hiện ra những chiếc vảy rồng giống như áo giáp, bắt đầu lan về phía bàn tay ông ta với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Chỉ trong mấy giây, cả cánh tay phải của ông ta đã hóa thành một bộ vuốt Chân Long với ánh sáng xanh nhạt, uy áp thần thú khủng khiếp cũng theo đó tỏa ra.
"Hử?".
Diệp Thiên lập tức đanh mắt lại.
"Đây là khí tức Chân Long? Ông ta cũng có sức mạnh của Chân Long?".
Cậu có thể khẳng định, bộ vuốt Thanh Long mà Tiết Lâm Lang thi triển lúc này chắc chắn là dùng máu tươi của một con Chân Long thuần chủng, tôi luyện vô số ngày đêm mà thành.
Hơn nữa, nhìn sức mạnh trên cánh tay Thanh Long này, thì chắc chắn tu vi của con Chân Long này không dưới cảnh giới thánh nhân.
Trong tộc Chân Long, Thanh Long đại diện cho sức mạnh phòng ngự, sức mạnh tinh huyết của nó dễ dàng cho con người tôi luyện thân xác nhất.
Chỉ có điều, cho dù ở trong tộc Chân Long, thì Chân Long có tu vi thánh nhân cũng được coi là nhân vật hàng đầu, vậy mà Tiết Lâm Lang lại có được một con để giúp ông ta tôi luyện được cánh tay Chân Long cường hãn này, đủ để thấy bản lĩnh không vừa của ông ta.
"Trấn Long Nhất Kích của Chân Vũ Thánh Môn cũng chỉ là thứ tầm phào của tuyệt học này mà thôi".
Tiết Lâm Lang nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trầm giọng quát: "Cái tôi thi triển với cậu hiện giờ mới là uy năng thực sự của Trấn Long Nhất Kích!".
"Hàn khí Hoàng Tuyền, Thanh Long Trấn Không!".
Dứt lời, cuối cùng cánh tay Thanh Long của ông ta cũng vung mạnh ra.
"Ầm!".
Không gian trong phạm vi 100 nghìn mét ầm ầm sụp đổ, từ nơi cánh tay ông ta chạm vào lan về phía trước. Trong hư không vụn vỡ hiện ra một biển sao mênh mông, nhìn rất đẹp.
Nhưng kình lực trong đó lại mạnh đến cực điểm, sức mạnh đóng băng vô cùng lạnh lẽo của hàn khí Hoàng Tuyền kết hợp với sức mạnh thần thú ngang ngược của vuốt Thanh Long, khiến sức phá hoại tăng vọt lên gấp nhiều lần. Nơi nào nó đi qua, tất cả mọi thứ đều hóa thành mảnh vụn một cách dễ dàng, uy năng không kém gì thần hỏa hỗn độn mà Diệp Thiên thi triển.
Đối mặt với đòn tấn công cực kỳ khủng khiếp này, ánh mắt của Diệp Thiên cũng trở nên ngưng trọng.
Với tu vi của cậu hiện giờ thì chỉ có thể thi triển Hỏa Luyện Trường Không một lần, còn việc thi triển thần hỏa hỗn độn thì cậu chưa thành thạo lắm.
Thế nên cậu phải dùng sức mạnh bản thân để chống lại chiêu này một cách trực diện.
"Vù!".
Cậu khẽ thở hắt ra một hơi, ánh mắt cũng hiện lên sự sắc bén.
"Với sức mạnh hiện giờ của tôi, cuối cùng vẫn phải làm đến bước này sao?".
"Hôm nay hãy dùng ông để tế tộc văn của tôi đi!".
Vừa nói xong chữ cuối cùng, ấn đường của cậu bỗng hiện ra chữ "Diệp" được viết bằng chữ Tinh Không.
"Vù!".
Thần mang trong mắt Diệp Thiên bỗng chốc trở nên mạnh mẽ, sức mạnh của cậu lại tăng lên.
Tam hoa tụ đỉnh, Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hình thái cuồng nộ, giờ lại thêm sức mạnh tộc văn cấp hai.
Giờ phút này, khí tức sức mạnh của Diệp Thiên còn mạnh hơn một bậc so với độ kiếp tam phẩm như Tiết Lâm Lang.
"Đòn này coi như cái giá phải trả vì ông sỉ nhục bố tôi!".
Diệp Thiên giang hai cánh tay ra, sau đó chập hai bàn tay lại.
Linh thể thần thú trên tứ chi của cậu lần lượt bộc phát, bốn luồng sức mạnh hợp lại làm một, cộng thêm chân lực hỗn độn của Diệp Thiên, năm luồng sức mạnh lại dung hòa với nhau.
"Ánh sáng ngũ linh!".
"Đoạn Tinh Hà!".
Ánh sáng ngũ sắc lập tức lấy Diệp Thiên làm trung tâm, giống như ánh sáng kỳ tích trong vũ trụ, lan về phía chân trời, sau đó bao trùm toàn bộ bầu trời.
Biển Tinh Hà trải dài hơn trăm nghìn mét, dưới hai bàn tay chập lại của Diệp Thiên, một đòn đánh gãy, hóa thành vực trời.
Còn Tiết Lâm Lang điên cuồng phun ra máu tươi, vảy Thanh Long trên cánh tay ông ta cũng nổ tung.