“Chân Vũ Thánh Môn?”.
Nghe thấy Diệp Kình Thương nói thế, Hư Nhược Vô lập tức cảm ứng thật kĩ càng, một lát sau liền biến sắc.
“Không đúng, tôi không cảm nhận được gì cả, nếu đúng là có cường giả của Chân Vũ Thánh Môn đến Trái Đất thì tôi chắc chắn sẽ cảm ứng được”.
Sắc mặt Diệp Kình Thương bình thản, lắc đầu.
“Bọn họ không đến Trái Đất mà là dải Ngân Hà, theo cảm ứng của tôi thì có tổng cộng ba người, bây giờ đang ở khu vực trung tâm dải Ngân Hà, trên một tinh cầu cách Trái Đất rất xa, có tên là sao Thiên Thần”.
“Cái gì?”, Hư Nhược Vô đanh mắt lại.
“Ở tít một ngôi sao khác mà ông cũng có thể cảm ứng được sao?”.
Phải biết rằng vũ trụ mênh mông, khoảng cách khó dò, cho dù là ở thiên hà xa xôi như dải Ngân Hà thì các tu sĩ cảnh giới độ kiếp cũng còn xa mới nắm bắt được toàn bộ.
Nhưng Diệp Kình Thương thân ở Trái Đất mà lại có thể cảm ứng được sao Thiên Thần có người của Chân Vũ Thánh Môn đến, khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó tin.
Diệp Kình Thương chỉ mỉm cười: “Nhược Vô, ông đừng quên tôi đã hóa thân thành linh hồn Trái Đất, có thể nắm bắt được cả dải Ngân Hà, bất cứ động tĩnh nào cũng nằm trong lòng bàn tay tôi”.
“Một năm trước tôi đã cảm ứng được Chân Vũ Thánh Môn có một tu sĩ cảnh giới thánh nhân đến Trái Đất, còn dẫn theo một người Trái Đất. Nhưng ông ta dùng thân xác ngao du vũ trụ, chỉ ngẫu nhiên đi qua Trái Đất chứ không có bất cứ mục đích gì, nên tôi không để tâm”.
“Nhưng ba người đến sao Thiên Thần hôm nay lại có người dùng đại thần thông mở thông đạo không gian, để bọn họ đi thẳng từ thế giới trung tâm Ngân Hà đến dải Ngân Hà, điều này khiến tôi cảm thấy có chút kỳ lạ”.
Ánh mắt Hư Nhược Vô chợt động, lập tức hiểu ra.
Dải Ngân Hà chỉ là một thiên hà lạc hậu xa xôi, theo lý mà nói, trừ đám Thần Sáng Thế biết đến chỗ ở của Diệp Kình Thương thì gần như người của thế giới trung tâm Ngân Hà sẽ không chú ý tới nơi này.
Chân Vũ Thánh Môn là một trong những tông phái chiến đấu đỉnh cấp ở thế giới trung tâm Ngân Hà, vậy mà lại bỏ bao nhiêu công sức mở thông đạo không gian đến thẳng dải Ngân Hà, để người của mình đến sao Thiên Thần. Điều này quả thực có chút không hợp lẽ thường.
Một lát sau, lỗ mũi Hư Nhược Vô phát ra một tiếng hừ lạnh lùng.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì người sáng lập Chân Vũ Thánh Môn chính là đại đệ tử của lão già Thần Sáng Thế kia, môn nhân của Chân Vũ Thánh Môn cũng coi như con cháu của Thần Sáng Thế”.
“Bọn chúng tác oai tác quái ở thế giới trung tâm Ngân Hà đã đành, bây giờ còn dám đến dải Ngân Hà làm càn. Để tôi đến sao Thiên Thần dạy cho chúng một bài học!”.
Ánh mắt Hư Nhược Vô mang theo thù hận ngút trời, ông ta đã chuyển sự căm thù đối với Thần Sáng Thế sang người của Chân Vũ Thánh Môn.
“Không cần đâu”, Diệp Kình Thương lại xua tay.
“Thần Sáng Thế lòng dạ hẹp hòi, lúc trước khi Diệp Thiên đặt chân lên Tiên Lộ rời khỏi Trái Đất, ông ta đã giáng đòn công kích từ nơi rất xa, ý đồ phá hoại Tiên Lộ, để loạn lưu không gian giết chết Diệp Thiên”.
“Nhưng chúng ta không thể làm hạng người có tầm nhìn hạn hẹp như ông ta được. Trong số những người của Chân Vũ Thánh Môn đến sao Thiên Thần lần này, người mạnh nhất còn chưa đạt tới thánh nhân, không đáng để chúng ta ra tay”.
“Mặc kệ họ đi, chỉ cần không sinh sự ở dải Ngân Hà thì chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cố thủ Trái Đất là được”.
Hư Nhược Vô nghe thấy thế cũng chỉ đành gật đầu, tạm thời thu lại sự căm thù đối với Thần Sáng Thế, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy tò mò.
Chân Vũ Thánh Môn mất bao công sức để môn nhân đến dải Ngân Hà, rốt cuộc là có mục đích gì?
Còn lúc này, ở sao Thiên Thần cách Trái Đất vô số năm ánh sáng, ba bóng dáng đi ra khỏi thông đạo không gian, trên người bọn họ đều là khí thế uyên thâm, khiến không gian cũng phải run rẩy.
Ba người, hai nam một nữ, hai người đàn ông trong số đó khoảng 30 tuổi, nhưng tu vi cực kì mạnh, mỗi bước đi đều khiến mặt đất của sao Thiên Thần rung chuyển dữ dội.
Nhưng người cầm đầu lại là cô gái, chỉ thấy cô ta mặc bộ đồ trắng hơn cả tuyết, đôi mắt như làn nước thu, vóc dáng yểu điệu, giống như huyền nữ cung trăng.
Trên mặt cô ta đeo một tấm sa mỏng, che đi quá nửa dung nhan, nhưng cho dù là vậy, gần như tất cả mọi người chỉ nhìn một cái đã biết chắc chắn đây là một mĩ nhân tuyệt sắc, khuynh đảo vũ trụ.
Cô ta đi một đôi giày cao gót thủy tinh khắc phù văn huyền ảo, cứ thế đứng lơ lửng giữa hư không, vô cùng cao ngạo, xứng đáng với hai chữ “Tiên Tử”.
Tuy hai thanh niên đi cùng cô ta đã cố gắng che giấu, nhưng sự ái mộ trong ánh mắt thì vẫn lồ lộ, hiển nhiên đã cảm mến cô gái này từ lâu.
“Sư muội”.
Một người đàn ông trong số đó bất ngờ lên tiếng, nói với cô gái: “Thiên Thần Tông đã sụp đổ, xem ra là bị người ta tiêu diệt rồi”.
Cô gái ngước mắt lên, chỉ thấy không xa phía trước, Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu đã hóa thành một đống hoang phế, chỉ còn cảnh tượng đổ nát và những dấu vết sau một trận chiến lớn.
“Ừm”.
Cô gái chỉ khẽ gật đầu, nhìn ánh mắt không rõ là vui hay giận.
Cô ta cất bước đi tới, bóng dáng bất ngờ biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã đứng trong đống đổ nát của Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu!
Di chuyển tức thời!
Cô gái này thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng đã nắm được di chuyển tức thời mà chỉ có tu sĩ cảnh giới hóa thần thực sự mới có thể thi triển được.
Cô ta đứng giữa đống đổ nát, ngón tay thon dài nhỏ nhắn như cọng hành đặt lên mặt đất ở chính giữa đống đổ nát này.
“Là khí tức của Chân Vũ Thần Kiếm Trận!”.
“Xem ra kẻ đến xâm phạm đã ép Thiên Thần Tông sử dụng tới con át chủ bài này, tuy Chân Vũ Thần Kiếm Trận này chỉ là một trận pháp không hoàn chỉnh do sư thúc để lại năm đó, nhưng uy lực không thể xem thường, dưới hóa thần ngũ phẩm thì khó mà làm gì được”.
“Nhưng bây giờ, khí tức của Chân Vũ Thần Kiếm Trận lại biến mất sạch sẽ, điều này không giống như bị người ta phá, mà giống như bị người ta đưa cả trận pháp lẫn trận nhãn đi hơn”.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta lóe lên một tia nghi hoặc.
“Ở nền văn minh tu tiên lạc hậu như dải Ngân Hà mà cũng có người có bản lĩnh như vậy sao?”.
Nghe thấy thế, hai thanh niên ở phía sau cô ta cũng trầm mặt xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Dù là kẻ nào làm thì chúng ta cũng phải điều tra đến cùng!”.
“Tuy Thiên Thần Tông còn không được coi là tông môn phụ thuộc của Chân Vũ Thánh Môn chúng ta, nhưng dù sao cũng là một đạo thống truyền thừa mà năm đó sư thúc để lại”.
“Có người dám tiêu diệt Thiên Thần Tông, đó chính là đối đầu với Chân Vũ Thánh Môn chúng ta!”.
Cô gái nghe thấy thế, cũng gật đầu.
“Đúng vậy”.
“Uy nghiêm của Chân Vũ Thánh Môn không thể xâm phạm, bất cứ kẻ nào dám đối đầu với Chân Vũ Thánh Môn thì tuyệt đối không được nương tay”.
Cô ta chậm rãi đứng lên, năm ngón tay nắm chặt, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
“Chúng ta phải tìm bằng được kẻ đã tiêu diệt Thiên Thần Tông rồi trói về tông môn, coi như thí luyện cho lần xuất môn này”.
“Tôi cũng muốn xem dải Ngân Hà với nền văn minh tu tiên lạc hậu này có thể sinh ra một “giao long” như thế nào”.
Trong lúc cô ta nói, một cơn gió nhẹ phất qua, cô ta không điều động chân lực cản lại, thế nên tấm sa mỏng trước mặt bị thổi bay lên một góc, để lộ dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.
Nếu Diệp Thiên ở đây thì chắc chắn sẽ phải kinh hãi biến sắc.
Bởi vì người này chính là Hoa Lộng Ảnh!