“Phá phong ấn sao?”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì đanh mặt, trông nghiêm túc hơn nhiều.
Đúng vậy, lần này cậu chỉ muốn gọi Hư Nhược Vô tỉnh dậy để có thể dẫn những tu sĩ bị nhốt bên trong ra và để họ gia nhập về phe của mình, gia tăng nguồn sức mạnh có thể chấn nhiếp cả hệ thiên hà.
Thế nhưng lúc này Hư Nhược Vô vẫn chưa ngủ sâu, thực lực lại mạnh cộng thêm một tu sĩ luyện thần cực mạnh như Lạc Tông Diễm thì đủ khả năng chấn nhiếp phong ấn của Thương Thế Thần.
“Điều này...”, Hư Nhược Vô trầm ngâm, tính toán lợi và hại sau đó lắc đầu.
“Hàn khí Hoàng Tuyền của Thương Thế Thần dù không phải là nguồn sức mạnh mạnh nhất nhưng có khả năng kiểm soát rất lớn”.
“Tôi bị nhốt ở đây, chỉ có thể phát huy được bảy phần so với sức mạnh thời kỳ đỉnh cao. Nếu như phá vỡ phong ấn này thì sức mạnh của tôi chỉ còn lại tầm năm phần”.
“Bà thì đang ở trạng thái thần hồn, nếu dùng sức mạnh thần niệm để phá vỡ phong ấn thì chắc chắn sẽ bị cắn trả. Nếu như bất cẩn rất dẫn đến việc tổn hại tới bản thể linh hồn, tới khi đó muốn bù đắp lại chắc sẽ tốn rất nhiều công sức”.
“Từ góc độ nào xem thì chuyện này cũng không lợi”.
Ông ta dừng lại rồi tiếp tục: “Trừ khi...”
“Chúng ta có thể tìm được một người trợ giúp tầm kỳ thánh nhân hoặc là thần phẩm hóa thần thì cũng miễn cưỡng được”.
“Chỉ khi có một người như vậy trợ giúp thì chúng ta mới đủ tự tin trong việc phá vỡ phong ấn”.
Thế nhưng khi nói tới đây ánh mắt ông ta bỗng tối xuống. Hệ nghân hà là khu vực sa sút trong giới tu tiên, tìm được một vị hóa thần đã là phút đức lắm rồi.
Giờ muốn tìm thêm một người nữa thì đúng là chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Lạc Tông Diễm nghe thấy vậy thì cảm thấy rối rắm: “Xem ra chỉ có cùng Diệp Thiên tới thế giới trung tâm ngân hà tìm một vị tu sĩ kỳ thánh nhân rồi quay về cứu ông thôi”.
Hai người không nói gì, có lẽ đây là cách tốt nhất rồi.
Diệp Thiên đứng bên cạnh không nói gì bỗng đột nhiên lên tiếng: “Tức là chỉ có sức mạnh của tu sĩ kỳ thánh nhân hoặc là thần phẩm hóa thần thì có thể đúng không?”
“Nếu là như vậy thì để tôi trở thành người trợ lực thứ ba đi”.
Hư Nhược Vô và Lạc Tông Diễm tò mò quay qua nhìn thì thấy Diệp Thiên đưa tay lên, một đường ấn quang nhạt hiện ra được cậu kéo ra bàn tay.
“Đây là...”, Hư Nhược Vô tái mặt.
Lạc Tông Diễm nhìn với vẻ vui mừng: “Đúng vậy, còn có thứ này. Sao tôi có thể quên được nhỉ”.
“Ấn quang này là nguyên thần tinh túy của Duẫn Tu Tuyệt, nếu như Diệp Thiên kích hoạt nó thì ít nhất cũng phát huy được sức mạnh thần phẩm hóa thần, thậm chí còn mạnh hơn. Như vậy sức mạnh của chúng ta đủ rồi”.
“Nguyên Thần tinh túy của Duẫn Tu Tuyệt sao?”, Hư Nhược Vô nghi ngờ. Lạc Tông Diễm bèn kể lại chuyện trước đó cho ông ta nghe
Hư Nhược Vô nghe xong bèn lộ vẻ mặt kỳ lạ. Ông ta lắc đầu rồi giơ ngón tay cái lên với Lạc Tông Diễm.
“Cái ông già đó vừa xấu xa vừa bảo thủ, chỉ có bà mới trị được ông ta”.
“Tôi trước giờ luôn ngứa mắt với ông ta, thật không ngờ vào lúc mấu chốt nguyên thần tinh túy của ông ta lại có ích như vậy”.
Ông ta nói xong bèn nhìn Diệp Thiên và trịnh trọng đáp lại: “Nhóc, cậu nghĩ kỹ chưa. Nguyên thần tinh túy này cậu có thể sử dụng ba lần, vào lúc quan trọng để đối phó với kẻ địch. Nhưng nếu cậu dùng để cứu tôi thì chỉ còn lại hai lần thôi”
“Vậy thì sao?”, Diệp Thiên không hề do dự: “Chỉ cần vẫn còn hai lần, mà dù là một lần thì tôi cũng phải cứu ông”
“Vậy quyết định thế đi. Chúng ta khi nào bắt đầu”.
Nhìn biểu cảm của Diệp hiên, Hư Vô Nhược bèn vỗ vai cậu.
“Tốt lắm, không hổ danh ông tổ coi trọng cậu”.
“Đợi tôi rời được khỏi phong ấn thì bất cứ vấn đề gì tôi cũng sẽ giúp cậu”.
Diệp Thiên chỉ mỉm cười, cậu không hề cần tới sự bảo vệ của Hư Nhược Vô.
Thứ mà cậu muốn là cảm giác giữa ranh giới của sự sống và cái chết, không ngừng vượt qua giới hạn của bản thân.
Hư Nhược Vô phất tay đưa cậu và Lạc Tông Diễm tới phong ấn của Thương Thế Thần. Nhìn thấy tin văn trên núi băng Lặc Tông Diễm hừ giọng lạnh lùng.
“Tinh thần hoàn vũ tất cả đều là của ta, luân hồi bất diện, Thương Thế vĩnh hằng”.
“Lão khốn ấy đúng là khiến người ta thấy ghê tởm”
Bà ấy vừa nói ánh mắt vừa trở nên lạnh lùng bởi vì bà cảm nhận được hàn khí Hoàng Tuyền cực mạnh trong phong ấn. Đến ngay cả sức mạnh thần niệm của bà ấy cũng cảm nhận được.
“Được rồi, chúng ta ra tay ở đây đi”.
Hư Vô Nhược nói: “Tôi sẽ dùng sức mạnh của mình tấn tác động phong ấn, khiến nó phân tán sức mạnh, bà với sức mạnh thần niệm tạo thành búa thần niệm đập vào giữa phong ấn”.
“Sau đó Diệp Thiên dùng nguyên thần tinh túy của Duẫn Tu Tuyệt đập nát Vân Cái”.
“Phong ấn của Thương Thế Thần có đặc điểm là sau mỗi lần tấn công phong ấn thất bại thì nó sẽ lại mạnh lên. Lần trước hai người chúng tôi đã thất bại một lần nên sức mạnh của phong ấn lần này sẽ mạnh hơn của lần trước”
“Lần này nhất định không được thất bại”, Diệp Thiên nói.
Cậu giơ tay lên năm ngón tay kêu răng rắc với ánh mắt đầy tự tin.
“Đương nhiên rồi”.
Ba người không nhiều lời. Hư Nhược Vô kích hoạt chân lực tạo thành một biển sức mạnh màu đen ập tới.
“Rầm rầm”
Sức mạnh được điều động, phong ấn lập tức cảm nhận được nên phát ra cột sáng màu vàng lao về phía ông ta.
Cột sáng này chỉ rộng tầm mười mét lao vào biển sức mạnh màu đen của ông ta. Biển sức mạnh của ông ta bị càn quét. Hai bên giằng co.
Đúng lúc này Lạc Tông Diễm cũng ra tay. Hư ảnh của bà ấy phóng ra ánh sáng màu tí nhạt rồi biến thành màu hồng. Sức mạnh thần niệm tập tung tạo thành một chiếc búa, đập thẳng xuống cột sáng màu vàng.
“Bùm”.
Cả Tinh Ngân Chi Nhãn dao động. Cột sáng màu vàng cũng kêu rắc một tiếng. Ngay vị trí trung tâm của nó xuất hiện vết nứt. Sau đó thì nắp của vị trí hàn khí cũng xuất hiện.
Đó chính là vị trí của phong ấn.
Đúng lúc này Lâm Chính bèn rót chân lực vào nguyên thần tinh túy.
“Bùm”.
Nguyên thần tinh túy bị kích phát, tạo ra sức mạnh khổng lồ ập tới Diệp Thiên.
Diệp Thiên với sức mạnh nhất phẩm nguyên anh bắn ra như một mũi tên.
Trong nháy mắt tu vi nhất phẩm nguyên anh của cậu đã tăng lên thành nhất phẩm thánh nhân
Một bước đại nhảy vọt.
Diệp Thiên cảm nhận được sức mạnh tăng vột. Cậu gầm lên.
“Thương Thế Thần, giờ dùng chiêu này để giải quyết với ông đây. Hôm nay sẽ không còn tinh ngân chi nhãn nữa”.
Cùng với tiếng hét của câu, Phệ Thiên Trường Sinh thể cũng phóng ra toàn bộ sức mạnh, ánh sáng màu xanh tím từ cú đấm của cậu giáng xuống Vân Cái.