"Xoẹt!".
Tiếng kiếm kêu lanh lảnh khắp chân trời, quầng sáng kéo dài ra mấy chục nghìn mét, ngưng tụ thành một trận pháp khổng lồ. Chín thanh phi kiếm xoay tròn trên đỉnh đầu tám người Đông Hoàng Thái Nhất, kiếm ý cuồn cuộn lập tức bao trùm cả thiên địa.
"Chân Vũ Chi Ý? Đây là Chân Vũ Thần Kiếm Trận của Chân Vũ Thánh Môn?".
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày, trong lòng chợt trầm xuống: "Thằng nhãi này là người của Chân Vũ Thánh Môn sao?".
Nhưng chỉ một lát sau, ông ta đã cảm nhận được một chút khác biệt.
"Không đúng, đây không phải là Chân Vũ Thần Kiếm Trận hoàn chỉnh, nhưng trận pháp này quả thực mang theo Chân Vũ Chi Ý. Chẳng phải thằng nhãi này xuất thân từ Trái Đất sao? Sao cậu ta lại có Chân Vũ Chi Ý được?".
Tuy lúc này trong đầu ông ta hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, nhưng đòn tấn công của Diệp Thiên đã tới ngay trước mặt, ông ta không còn thời gian để nghĩ nhiều.
Ông ta có thể cảm nhận được Diệp Thiên dùng sức mạnh thần niệm để điều khiển trận pháp này, tuy sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên không bằng Hoàng Đế, còn chưa đạt tới cảnh giới tu pháp, nhưng khi trận pháp này vận chuyển, lại mơ hồ khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm.
Trước giờ Đông Hoàng Thái Nhất luôn rất tự tin về cảm ứng của mình, thế nên lúc này, ông ta không dám khinh suất, lập tức nhỏ giọng nói với mấy người ở phía sau: "Mấy người các ông liên thủ phá tan trận pháp này!".
"Để tôi giải quyết thằng nhãi kia!".
Dứt lời, ông ta thi triển thần thông, cánh yêu khổng lồ ở phía sau xòe ra, chẳng khác nào Côn Bằng thượng cổ, sải cánh bay được chín vạn dặm, lao thẳng về phía Diệp Thiên ở chân trời.
"Vèo!".
Chỉ nghe thấy một tiếng vang khẽ như sao chổi xẹt qua chân trời, Đông Hoàng Thái Nhất đã tới gần trước mặt Diệp Thiên, sau đó siết chặt năm ngón tay, vung mạnh một quyền ra.
"Chí Tôn Yêu Quyền!".
Đây là tuyệt học do yêu hoàng đầu tiên của Yêu Hoàng Điện sáng tạo ra, sau khi kế nhiệm vị trí yêu hoàng, Đông Hoàng Thái Nhất đã lĩnh hội triệt để tuyệt học này, biến thành của mình, uy lực kích phát ra lúc này không kém gì yêu hoàng đầu tiên.
Quyền này giáng xuống, trên bầu trời lập tức xuất hiện một ảo ảnh yêu hoàng khổng lồ vạn trượng, đầu đội vương miện, dung mạo uy nghiêm, phía sau kéo theo một chiếc đuôi dài tựa rồng mà không phải rồng, tựa rắn mà không phải rắn, chấn động hư không.
Phía trước Diệp Thiên lập tức bị quyền kình rắn chắc lấp đầy, trong chớp mắt, hơn chục nghìn mét không gian vỡ vụn, xung quanh Diệp Thiên hóa thành tinh không tối đen.
Nhưng Diệp Thiên vẫn đứng bất động, khóe miệng cười khẩy.
Cậu siết chặt quyền phải, ngưng tụ sức mạnh sấm sét và gió bão, rồng ngâm hổ gầm chấn động bầu trời.
Long Hổ Phong Lôi Chấn!
Bốp!
Hai luồng quyền kình đáng sợ va chạm, mặt đất của Táng Tiên Đàm lập tức lún xuống, một mảng lục địa gần như bị đánh chìm.
Diệp Thiên lùi lại hai bước trên hư không, còn Đông Hoàng Thái Nhất chỉ hơi lảo đảo, còn bàn chân vẫn bất động.
"Thánh nhân cửu phẩm?".
Lúc trước Diệp Thiên vẫn chưa cảm nhận được chính xác tu vi thực lực của Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng sau khi giao đấu một quyền thì cậu đã biết.
Ánh mắt của cậu cũng hơi đanh lại, với cảnh giới tu vi nguyên anh thần phẩm của cậu, cộng thêm chân lực hỗn độn cấp ba, đồng thời thi triển tam hoa tụ đỉnh, Phệ Thiên Trường Sinh Thể thì vẫn yếu hơn Đông Hoàng Thái Nhất không ít.
"Nguyên anh thần phẩm, có thể làm được đến mức này thì cũng đủ để cậu tự hào rồi".
"Chỉ tiếc là cậu vẫn còn quá trẻ, chọn sai thời điểm đối đầu với tôi".
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Diệp Thiên, Đông Hoàng Thái Nhất cười khẩy, lại xông về phía trước, tốc độ nhanh gấp 50 lần tốc độ âm thanh.
"Soạt!".
Đôi cánh yêu của ông ta xòe ra, che rợp bầu trời, khẽ đập một cái đã dấy lên cuồng phong bão tố. Dưới sự chèn ép của cơn bão này, bàn chân Diệp Thiên bị đẩy về phía sau từng chút một, có chút không chống đỡ nổi.
Nhưng ánh mắt cậu không chút hoảng loạn, khi khí tức của cậu bị Đông Hoàng Thái Nhất áp chế hoàn toàn, khóe môi cậu bỗng nở nụ cười đầy sâu xa.
"Hử?".
Đông Hoàng Thái Nhất thấy thế, lập tức cảm thấy không ổn, đúng lúc này, một tiếng phá không cực nhỏ truyền từ phía sau ông ta tới.
Cơ thể Đông Hoàng Thái Nhất khựng lại, nhìn thấy một luồng sáng trắng vừa khéo lướt qua người ông ta, cứa nhẹ vào bả vai.
"Xoẹt!".
Trong chớp mắt, tia lửa tung tóe, ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất trầm xuống, nhìn về phía bả vai mình, chỉ thấy một vệt trắng để lại sau khi bị ma sát mạnh, đập thẳng vào mắt.
Lúc này, cuối cùng ông ta cũng nhìn rõ luồng sáng trắng kia, chính là một trong chín thanh kiếm Diệp Thiên tế ra lúc trước.
Sắc mặt ông ta sa sầm, nếu không phải ông ta có Yêu Hoàng Đạo Thể, thân xác mạng mẽ, thì e là nhát kiếm vừa nãy đã chém đứt cánh tay ông ta rồi.
"Sao lại thế được? Đám người kia đang làm cái gì vậy?".
Đông Hoàng Thái Nhất cảm thấy rất khó hiểu, chẳng phải các thánh nhân còn lại của Yêu Hoàng Điện đang đối phó với kiếm trận sao? Tại sao Diệp Thiên vẫn có thể chừa một thanh phi kiếm để đối phó với ông ta chứ?
Đông Hoàng Thái Nhất lập tức ngoảnh lại nhìn, khi nhìn thấy tình hình trong kiếm trận, đồng tử của ông ta liền co lại.
Chỉ thấy tám thanh phi kiếm còn lại đang lao vút trong kiếm trận với tốc độ gấp 50 lần tốc độ âm thanh, lúc thì hai thanh chập lại, lúc thì ba thanh chập lại, lựa chọn mục tiêu tấn công cũng không có bất cứ công thức nào. Nhất thời, dưới kiếm ảnh như quỷ mị, tám thánh nhân còn lại của Yêu Hoàng Điện có vẻ cực kì bị động, chỉ có thể cảnh giác tự bảo vệ bản thân, không biết mục tiêu tấn công tiếp theo của phi kiếm sẽ là ai.
Diệp Thiên dùng sức mạnh thần niệm điều động, dường như mấy thanh phi kiếm này đã loại bỏ hoàn toàn lực ma sát, liên kết với mọi nơi trong không gian, lúc thì xuất hiện lúc thì biến mất, cộng thêm sức mạnh xuyên thấu không gì sánh được sau khi được Diệp Thiên tế luyện, lại càng khiến bọn họ không thể đề phòng.
Cho dù là thánh nhân cũng không dám dùng thân xác để chống lại phi kiếm.
"Khốn kiếp!".
Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất bùng lên lửa giận, quay ngoắt lại nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên tỏ vẻ rất bình thản, xòe tay nói: "Chỉ dựa vào một trận pháp mà có thể vây khốn bảy thánh nhân của Yêu Hoàng Điện các ông, sau khi được tôi tế luyện thăng hoa, Chân Vũ Thần Kiếm Trận này quả nhiêu hữu dụng".
"Chỉ cần thần niệm của tôi không cạn kiệt, thì các ông chỉ có thể kẹt trong kiếm trận, cho đến khi sức cùng lực kiệt, bị phi kiếm giết chết mới thôi".
"Vậy sao?", ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lẽo, giọng nói cũng chứa đầy sát khí.
"Cậu đã tính sai một điều, chỉ cần giết cậu, trận pháp này không có thần niệm chống đỡ sẽ tự khắc giải được".
Diệp Thiên cũng không phản bác, chỉ mỉm cười.
"Ông nói đúng, nhưng phải giết được tôi trước khi bọn họ không cầm cự nổi nữa, ông có làm được không?".
Cậu vừa dứt lời, Hoàng Đế ở phía sau liền cất bước, vừa khéo đứng ở vị trí phía sau cách Diệp Thiên một nghìn mét, chỉ cần ông ta hơi di chuyển là chín trận pháp dưới chân có thể lan đến chỗ Diệp Thiên.
Hai người một trước một sau, hình thành thế bổ trợ, khiến Đông Hoàng Thái Nhất không khỏi đanh mắt lại.
"Hừ, tất cả là do các cậu ép tôi đấy nhé!".
"Hôm nay, tôi sẽ cùng lúc giải quyết luôn hai đứa con sao trời của Trái Đất!".
"Trái Đất chỉ có tôi là đứa con sao trời duy nhất!".
Ông ta khẽ gầm lên, trong đồng tử bắn ra huyết mang yêu dị, trên đỉnh đầu ông ta, một luồng ánh sáng tỏa ra, lập tức hóa thành một ảo ảnh yêu hoàng khổng lồ.
Đây chính là Yêu Hoàng Thánh Tượng Đồ mà Diệp Thiên từng gặp ở núi Vân Vụ.
Nhưng lúc này, Yêu Hoàng Thánh Tượng Đồ khác với lúc trước, chỉ thấy ảo ảnh kia bỗng dưng mở mắt, huyết mang bắn ra giữa thiên địa. Trên đỉnh đầu ảo ảnh, một hoàng quan màu vàng tỏa ra ánh sáng yêu dị, đang dần hạ xuống, chụp lên đỉnh đầu ông ta.
Đây là dị tượng thiên địa mà Đông Hoàng Thái Nhất tu luyện.
Yêu Thánh Miện Thành Hoàng!
Năng lượng vũ trụ vô cùng dồi dào lập tức từ sâu trong Tinh Hải tràn ra.