Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên đanh mắt nhìn mỹ nhân tuyệt sắc lạnh lùng như sương ở trước mặt, ánh mắt hơi thay đổi.

Cậu cảm nhận được một luồng dao động sức mạnh không kém gì Dương Diệt Sinh trên người cô ta, đây là khí tức của hóa thần.

Chỉ là Cổ Khê Nhược giống với Dương Diệt Sinh, khí tức đều có sự dao động, khá không ổn định. Chỉ trong chớp mắt, Diệp Thiên đã hiểu ra, Cổ Khê Nhược cũng được phương pháp đặc biệt nào đó cưỡng chế kéo lên hóa thần.

Nhưng dù thế nào, sức mạnh của Cổ Khê Nhược cũng đã chạm tới hóa thần, là một hóa thần giả hoàn toàn xứng đáng.

Chỉ dựa vào tu vi này, nếu như không có cậu, thì Thiên Thần Tông quả thực đủ sức càn quét dải Ngân Hà. Thảo nào bọn họ rêu rao bắt tất cả các tông môn đại tộc ở khu vực trung tâm dải Ngân Hà phải trung thành cống hiến cho mình.

"Hóa ra đây chính là con át chủ bài của các cô sao?".

Diệp Thiên hiểu ra, Cổ Khê Nhược là tông chủ đương nhiệm của Thiên Thần Tông mà đã mạnh đến mức này, thì chắc chắn Tiêu Thiên Thần còn mạnh hơn cả cô ta. Điều này đã chứng thực suy đoán lúc trước của cậu về thực lực của Tiêu Thiên Thần.

"Cổ tông chủ đã chờ lâu rồi".

Tuy trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt Diệp Thiên vẫn tỏ vẻ bình thản, còn nhếch môi mỉm cười.

Nếu đối phương đã thích chơi trò này với cậu, thì cậu cũng không ngại tiếp tục diễn cùng bọn họ.

"Anh Diệp", Cổ Khê Nhược buông hai tay xuống, trên khuôn mặt lạnh lẽo nở nụ cười hiếm hoi.

"Không cần phải khách sáo như vậy đâu, nếu anh không để bụng thì có thể gọi tôi là Khê Nhược".

Môn nhân của Thiên Thần Tông đi theo phía sau nghe thấy thế đều sửng sốt, cảm thấy không thể tin được.

Tông chủ Thiên Thần Tông nổi danh "mặt lạnh băng giá" mỉm cười với một người đàn ông, còn bằng lòng để cậu chủ động gọi mình là "Khê Nhược".

Kiểu chủ động lấy lòng này, đừng nói là bọn họ chưa từng được thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

"Khê Nhược?", Diệp Thiên lắc đầu cười: "Cổ tông chủ nói đùa rồi, cô lớn hơn tôi không biết bao nhiêu tuổi, tôi không dám gọi bừa bãi".

Dứt lời, cậu không mời tự vào, đi vòng qua Cổ Khê Nhược, tiến vào tòa nhà chín tầng này.

Cổ Khê Nhược nghe thấy thế, trong lòng vô cùng tức giận.

Đây là lần đầu tiên cô ta tỏ vẻ bình dị dễ gần với đàn ông, vậy mà Diệp Thiên lại từ chối thẳng thừng, đây chẳng phải ám chỉ cô ta đã già sao?

"Hừ!".

Cô ta lạnh lùng thầm hừ một tiếng, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, cất bước đi theo Diệp Thiên.

"Anh Diệp, nơi này là tổng bộ của Thiên Thần Tông chúng tôi, bát giác chín tầng, do người sáng lập Thiên Thần Tông xây dựng, có tên Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu".

"Mời anh thưởng thức bố trí bối cảnh ở đây".

Cô ta sánh vai đi bên cạnh Diệp Thiên, vừa giơ ngón tay chỉ về phía suối trong nước chảy và nhã các giả sơn xung quanh, vừa nhìn chằm chằm Diệp Thiên không chớp mắt.

Ngay từ lúc mới gặp mặt, cô ta đã nhận ra tu vi của Diệp Thiên, là nguyên anh nhất phẩm.

Sự tồn tại như thế này, cô ta gần như có thể bóp chết bằng một tay. Cô ta thực sự không hiểu, rốt cuộc Diệp Thiên dựa vào đâu mà có thể giết chết Dương Diệt Sinh với tu vi hóa thần giả?

Nguyên anh nhất phẩm giết chết hóa thần giả, chuyện này cho dù là ở thế giới trung tâm Ngân Hà thiên kiêu vô số thì cũng cũng vô cùng hiếm hoi.

Chính vì không đoán được con át chủ bài thực sự của Diệp Thiên, thế nên lúc này, cô ta vẫn tươi cười nghênh đón cậu, dáng vẻ thân thiết.

"Cũng không tệ", Diệp Thiên liếc mắt nhìn cảnh sắc xung quanh Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu, rồi gật đầu.

Các tông môn khác không phải lầu quỳnh gác tía hùng hồn khí phái, thì cũng là phủ đệ nguy nga chiếm diện tích rất lớn. Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu này quả thực có kiến trúc độc đáo.

"Ha ha", Cổ Khê Nhược nghe thấy thế thì cười nói: "Bây giờ anh Diệp xưng hùng ở dải Ngân Hà, có thể nhận được lời khen của anh, đúng là vinh hạnh của Thiên Thần Tông chúng tôi".

Cô ta nói câu nào câu nấy vô cùng khách sáo, nhưng thái độ chẳng khác nào nhân viên sale của cửa hàng quần áo, quá mức chuyên nghiệp, không cảm nhận được chút chân thành nào.

Hai người đi từ tầng 1 của Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu lên tầng 9, cuối cùng đến một đại sảnh vô cùng rộng lớn. Trong đại sảnh, một đám nam nữ mặc đồng phục của Thiên Thần Tông đang ngồi ngay ngắn thành hàng, tu vi của ai cũng trên nguyên anh. Tổng cộng hơn 60 người ngồi thàng hai hàng dài.

Còn dưới nguyên anh thì không có tư cách đặt chân vào đây.

Trên ghế chủ vị ở chính giữa đại sảnh, một người trung niên mặc đạo bào màu tím đang ngồi khoanh chân, trước mặt bày đầy các loại sơn hào hải vị, bên cạnh vừa khéo thừa một ghế trống.

Người này chính là Tiêu Thiên Thần trước đó đã xuất hiện ở sao Ly bằng phân thân linh hồn.

"Diệp đạo hữu, nghe danh đã lâu!".

Nhìn thấy Diệp Thiên đến, Tiêu Thiên Thần liền đứng lên, chắp tay nói với cậu.

Ông ta vừa đứng lên, các trưởng lão của Thiên Thần Tông ở xung quanh cũng lần lượt đứng dậy, cúi người hành lễ với Diệp Thiên.

"Cung nghênh Diệp thiên tiên!".

Bọn họ đồng thanh lên tiếng, sóng âm như thủy triều, hội tụ cửu thiên, dường như tỏ vẻ rất coi trọng Diệp Thiên.

Sau đó Tiêu Thiên Thần phất tay, chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh mình: "Diệp đạo hữu, mời ngồi".

Nhưng Diệp Thiên không đả động gì đến lời mời của Tiêu Thiên Thần, mà vung tay lên, chiếc ghế bên cạnh Tiêu Thiên Thần và sơn hào hải vị trên bàn đều bay tới, hạ xuống trước mặt cậu.

Lúc này cậu mới bước tới ngồi xuống, chính giữa của cả đại sảnh, độc chiếm một phương.

"Thật ngại quá Tiêu tông chủ, tôi độc lai độc vãng quen rồi, không thích ngồi cùng người khác".

Diệp Thiên tùy ý dựa vào ghế, cầm một bình rượu lên, ngửa cổ uống.

Các trưởng lão của Thiên Thần Tông ở xung quang đã tỏ vẻ không vui, còn Tiêu Thiên Thần chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thiên, cuối cùng vẫn không nổi giận.

Ông ta mỉm cười, lại ngồi xuống bồ đoàn: "Diệp đạo hữu thật là cá tính, mời cậu cứ tự nhiên".

Diệp Thiên uống một hơi nửa bình rượu, rồi mới lên tiếng: "Nếu người đã đến đông đủ thì Tiêu tông chủ, chúng ta nói thẳng vào chuyện chính đi".

"Dải Ngân Hà chia thế nào?".

Câu hỏi của Diệp Thiên khiến cả đại sảnh trở nên im bặt, không ít người đanh mặt lại.

Tiêu Thiên Thần và Cổ Khê Nhược cũng hơi biến sắc, bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại thẳng thắn như vậy, bữa tiệc chưa bắt đầu đã vào thẳng vấn đề.

Nhưng dù sao cũng là nhân vật từng trải qua nhiều sóng gió của dải Ngân Hà, Tiêu Thiên Thần nhanh chóng có phản ứng, cất tiếng cười lớn.

"Diệp đạo hữu, nếu cậu đã nóng lòng như vậy, hay là cậu phát biểu ý kiến trước đi?".

"Chỉ cần hợp lý, thì Thiên Thần Tông chúng tôi đều có thể chấp nhận".

"Vậy sao?", Diệp Thiên gật đầu, sau đó ánh mắt lóe lên tia trêu chọc.

"Ý kiến của tôi là toàn bộ dải Ngân Hà sẽ thuộc sự thống trị của tôi, bao gồm cả sao Thiên Thần của Thiên Thần Tông các ông cũng thuộc về tôi, được không?".

Cậu vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức chìm vào im lặng.

Tiêu Thiên Thần cũng trầm hẳn mặt xuống, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Diệp đạo hữu, cậu có ý gì?".

"Ý gì à?", Diệp Thiên mỉm cười: "Đương nhiên là ý này rồi".

Dứt lời, cậu liền vung cánh tay, ống tay áo nổi lên như gió, sức mạnh cường hãn lấy cậu làm trung tâm, càn quét xung quanh. Trong chớp mắt, các tu sĩ nguyên anh trong đại sảnh đều phun máu lùi lại, bàn ăn của bọn họ cũng nát vụn, từng linh phù được làm từ thần niệm rơi hết xuống đất.

Hiển nhiên những thứ này đều được chuẩn bị trước, âm mưu để mấy chục tu sĩ nguyên anh đồng thời sử dụng linh phù phát động pháp trận, đối phó với riêng cậu.

Nhưng sao có thể giấu được cậu chứ?

Sau khi làm bị thương đám binh tôm tướng tép này, Diệp Thiên ngửa đầu uống cạn bình rượu, sau đó chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thiên Thần.

"Lão già kia, ông dụ tôi đến sao Thiên Thần chẳng phải để giết tôi sao?".

"Bây giờ tôi đã đến rồi, ông còn chờ gì nữa?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK