“Tiêu Thiên Thần?”.
Diệp Thiên nhìn ảo ảnh của người đàn ông trung niên hiện ra trên đỉnh đầu Kim trưởng lão ở phía trước, đôi mắt hơi nheo lại.
Ngay từ đầu, cậu đã cảm nhận được một luồng dao động vô cùng kì dị trên người Kim trưởng lão, nhưng không xác định được đó rốt cuộc là gì. Bây giờ ảo ảnh này hiện ra, cậu lập tức đoán được thân phận của đối phương.
“Cậu giỏi lắm Diệp Lăng Thiên!”.
Ảo ảnh của Tiêu Thiên Thần đanh mắt nhìn Diệp Thiên, gật đầu, ánh mắt vừa tán thưởng, vừa cảm khái.
“Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực giết được hóa thần giả, quả nhiên tuổi trẻ anh hùng!”.
Diệp Thiên không đếm xỉa đến những lời khen có vẻ vô nghĩa của Tiêu Thiên Thần, cậu lập tức giơ bàn tay lên, lực hút trong lòng bàn tay tràn ra, hút Thủy trưởng lão ở bên cạnh tới, rồi bóp lấy cổ ông ta.
“Có chuyện gì thì tốt nhất ông hãy nói nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”.
Thủy trưởng lão bị Diệp Thiên nắm trong tay, nghĩ đến tình trạng thê thảm lúc chết của Hỏa trưởng lão, ông ta không dám động đậy, toàn thân cứng ngắc bị Diệp Thiên nhấc lên giữa không trung, chỉ nhìn về phía Tiêu Thiên Thần với ánh mắt cầu cứu.
“Lão tông chủ, cứu tôi với!”.
Lúc này, ánh mắt Tiêu Thiên Thần hơi thay đổi, mỉm cười nói với Diệp Thiên: “Đạo hữu, xin hãy nghe tôi nói đã…”
Ông ta còn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, thì bàn tay Diệp Thiên lại bóp mạnh một cái.
“Bụp!”.
Thủy trưởng lão cũng có chung kết cục với Hỏa trưởng lão, cả phần đầu lẫn linh hồn đều bị chân lực hỗn độn làm cho nổ nát bét.
“Ông cứ từ từ nói, tôi sẽ từ từ nghe!”.
Sắc mặt Diệp Thiên rất bình thản, cứ như cậu chẳng làm gì cả. Sau đó cậu lại vung tay lên, vọt tới bên cạnh Mộc trưởng lão, bàn tay thon dài trắng nõn xòe ra, đặt lên đỉnh đầu ông ta.
“Cậu…”
Ánh mắt Tiêu Thiên Thần tỏ vẻ tức giận, nhưng rất nhanh bị ông ta kìm nén: “Diệp đạo hữu, tôi muốn mời cậu đến ngôi sao tổ của Thiên Thần Tông chúng tôi, cùng chung hưởng dải Ngân Hà”.
“Bụp!”.
Ông ta vừa dứt lời, lại một tiếng nổ lanh lảnh vang lên, Mộc trưởng lão mất mạng.
Khóe mắt Tiêu Thiên Thần co giật, còn Diệp Thiên thì vỗ bàn tay, đạp từng bước trên không trung, bình thản gật đầu: “Mời tôi chung hưởng dải Ngân Hà, đề nghị này cũng không tệ”.
Cậu nhìn Tiêu Thiên Thần, cười như không cười nói: “Nhưng làm sao tôi biết được ông có thành tâm thành ý mời tôi đến đó không? Hay là lại định mở Hồng Môn Yến với tôi?”.
“Ông dùng gì để bày tỏ thành ý đây?”.
Tiêu Thiên Thần nghe thấy thế, biết chắc chắn là Diệp Thiên có điều kiện, nhưng vẻ mặt vẫn mỉm cười đáp: “Diệp đạo hữu, cậu muốn tôi bày tỏ như thế nào, cứ nói đừng ngại”.
“Vậy sao?”, Diệp Thiên mỉm cười, xòe tay ra.
“Tôi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là lúc trước, năm thuộc hạ này của ông nói sẽ giết tôi ở ngay sao Ly này. Nghĩ đến câu đó là trong lòng tôi lại cảm thấy hơi khó chịu”.
“Ông nghĩ dùng tính mạng của năm người bọn họ để tôi đến sao Thiên Thần có được không?”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Kim trưởng lão và Thổ trưởng lão đều biến sắc.
Rõ ràng là Diệp Thiên muốn giết hết tất cả bọn họ, không tha một ai.
Vừa nghĩ đến đây, Kim trưởng lão vội nhìn về phía Tiêu Thiên Thần, kêu lên: “Lão tông chủ, không được…”
Ông ta còn chưa nói xong, đã nghe thấy Tiêu Thiên Thần khẽ gầm lên.
“Câm miệng!”.
Tiêu Thiên Thần đưa mắt nhìn Kim trưởng lão và Thổ trưởng lão, vô cùng lạnh lùng nói: “Đắc tội với Diệp đạo hữu, năm người chết cũng không đáng tiếc, hãy dùng mạng của các ông để đổi lấy một bài học đi”.
Ông ta vừa dứt lời, trên ảo ảnh kia bỗng truyền tới một luồng dao động thần niệm rất mạnh, cuồn cuộn trong hư không, sóng không gian lan ra. Sau đó từng lớp không gian ép tới, cả Kim trưởng lão và Thổ trưởng lão đều bị ép vào đó. Bọn họ đau đớn và bất lực kêu lên, mỗi tấc máu thịt, mỗi tế bào như bị ép chặt, nhưng cùng với sức mạnh không gian chèn ép tăng lên, tiếng kêu thảm thiết của bọn họ cũng càng ngày càng nhỏ.
Mấy phút sau, cả thân xác lẫn linh hồn của hai người đều bị ép thành sương máu trong không gian vặn vẹo.
Năm trưởng lão Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ của Thiên Thần Tông cứ thế bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chứng kiến cảnh tượng này, đám Phong Hậu, Độ Ách đều hít vào khí lạnh. Bọn họ không ngờ Tiêu Thiên Thần giết người của mình mà cũng không chút nương tay.
Thủ đoạn tàn bạo máu lạnh như vậy, so với Dương Diệt Sinh chỉ có hơn chứ không kém.
Lại thêm một kẻ giết chóc không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
“Ông cũng quả quyết đấy!”.
Diệp Thiên nhìn Tiêu Thiên Thần, khóe môi nở nụ cười sâu xa.
“Diệp đạo hữu!”, Tiêu Thiên Thần chắp tay đứng đó: “Năm người bọn họ có mắt không thấy Thái Sơn, dám buông lời uy hiếp cậu, đó là tự tìm đường chết!”.
“Chút thành ý này cậu có hài lòng không?”.
“Không tệ”, Diệp Thiên gật đầu: “Xem ra chúng ta phải bàn bạc kĩ càng chuyện phân chia dải Ngân Hà rồi”.
Ánh mắt Tiêu Thiên Thần lóe lên một tia dị thường, chắp tay ôm quyền với Diệp Thiên, vô cùng khách khí.
“Vậy tôi sẽ ở sao Thiên Thần chờ đón Diệp đạo hữu giá lâm”.
Dứt lời, ảo ảnh của ông ta hóa thành một luồng sáng, lao vút vào thông đạo vũ trụ rồi biến mất.
Trên sao Ly chỉ còn lại Diệp Thiên và người của Hiên Viên Điện như Phong Hậu, Độ Ách. Phong Hậu không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, trầm giọng nói: “Cậu Diệp, rốt cuộc Tiêu Thiên Thần này có ý gì vậy?”.
“Giết cả người của mình để mời cậu đến Thiên Thần Tông, lẽ nào vì cậu giết Dương Diệt Sinh mà ông ta sợ cậu sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên âm u, lắc đầu.
“Không phải đâu”.
“Sức mạnh do phân thân linh hồn ông ta thể hiện vừa rồi đã đạt đến thần anh cửu biến, điều này cho thấy bản thân ông ta còn mạnh hơn!”.
“Tôi dám khẳng định thực lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới hóa thần!”.
“Cái gì?”, đám Phong Hậu Độ Ách đều kinh hãi, bọn họ không có thực lực như Diệp Thiên, đương nhiên không thể phân biệt được sự khác nhau giữa các loại nguyên anh thần phẩm.
Bây giờ Diệp Thiên nói thế, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng khó tin, Tiêu Thiên Thần thực sự đã lên hóa thần rồi sao?
“Không những vậy”, chỉ nghe Diệp Thiên nói tiếp: “Ông ta khác với hóa thần giả như Dương Diệt Sinh, ông ta đã tu thành hóa thần thực sự, sở hữu thực lực và uy năng vượt xa Dương Diệt Sinh”.
Độ Ách càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, vội hỏi: “Nếu đã vậy thì tại sao ông ta còn tỏ vẻ khách khí với cậu như vậy? Còn không tiếc giết người của mình để tỏ thành ý với cậu?”.
“Điều này thì tôi cũng không chắc chắn lắm”, ánh mắt Diệp Thiên sâu thẳm, nhìn vào sâu trong vũ trụ.
“Có lẽ là liên quan đến ngôi sao tổ của Thiên Thần Tông, chắc là sao Thiên Thần có thứ gì đó đặc biệt tồn tại, khiến ông ta phải mời tôi đến đó”.
“Như vậy thì ông ta sẽ càng chắc chắn có thể đối phó được tôi”.
Đôi mắt xinh đẹp của Mai Nhược Lãnh hơi lóe lên, nghe Diệp Thiên nói vậy, cô ta lập tức trầm giọng nói: “Nói vậy thì đây vẫn là một bữa Hồng Môn Yến?”.
“Vậy cậu vẫn đi sao?”.
Diệp Thiên cười khẩy, siết chặt bàn tay, khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
“Đương nhiên phải đi rồi, ông ta đã tỏ thành ý như vậy, sao tôi có thể khiến ông ta “thất vọng” được chứ?”.
“Chỉ là trước khi đi, tôi cũng phải chuẩn bị kĩ càng”.
Dứt lời, một thứ từ lòng bàn tay cậu bay lên, chính là Tỏa Thiên Nghiên.
Cậu có dự cảm, một khi luyện hóa được thứ này, thì thực lực của cậu sẽ càng tiến bộ hơn. Đến lúc đó, cho dù đối mặt với hóa thần thực sự, thì cậu cũng không sợ, có thể chiến đấu ngang tài ngang sức.