Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu có thể ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn đã đủ quỷ dị rồi, chính ông ấy bảo tôi để mắt đến cậu nhiều hơn, đừng đánh một trận không có chuẩn bị. Bây giờ xem ra, bắt đám Phong Hậu để làm con át chủ bài uy hiếp cậu đúng là hành động sáng suốt!”.

“Vậy sao?”, Diệp Thiên nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên tia cười cợt.

“Bây giờ tôi đã ở đây rồi, sao có thể để ông được như ý chứ?”.

Dứt lời, cậu chắp hai ngón tay lại thành kiếm, đầu ngón tay có ánh sáng trắng bắn ra, dài ba xích ba tấc, hóa thành một thanh kiếm quang màu trắng.

Kiếm Thánh Hồn!

“Xoẹt!”.

Cậu bước một bước tới, sau đó đung đưa thanh kiếm quang trong tay, chém mạnh về phía An Hà Đạo ở phía dưới.

“Diệp Lăng Thiên, vô ích thôi!”.

Lỗ mũi An Hà Đạo phát ra tiếng hừ khẽ, khoảnh khắc Diệp Thiên vung tay chém xuống, gã cũng giơ bàn tay lên, chân lực màu xám hóa thành một chiếc thuẫn quang phong cách cổ xưa, hội tụ nguyên khí đất trời, chắn trên đỉnh đầu.

“Keng!”.

Ánh kiếm mấy trăm trượng chém xuống, trúng chiếc thuẫn quang này. Khí kình trong không khí nổ tung, một kiếm một thuẫn, quẹt vào nhau tóe ra tia lửa dữ dội, khiến mặt đất xung quanh xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ.

“Ầm!”.

Lại một tiếng động lớn vang lên, kiếm quang và thuẫn quang đồng thời nổ tung biến mất, cơ thể An Hà Đạo chao đảo, kéo Mai Nhược Lãnh đang bị gã chế ngự cùng lùi lại, mỗi bước mười trượng, lùi liên tiếp mười bước.

Cơ thể Diệp Thiên cũng khẽ run rẩy, bàn chân đạp ra một vệt khí rất dài trong hư không. Lần này hai người đối đầu vẫn hòa nhau.

“Lão già, tôi không tin hôm nay không chém được ông!”.

Ánh mắt Diệp Thiên liếc về phía Mai Nhược Lãnh, sau đó khẽ quát một tiếng, ánh sáng thần trong mắt đạt đỉnh, kiếm quang trong tay lại tăng thêm một xích. Sức mạnh tinh thần của cậu đã được huy động lên cực hạn.

“Diệp Lăng Thiên, đừng tưởng tôi không làm gì được cậu!”.

An Hà Đạo thấy Diệp Thiên dai như đỉa, ánh mắt cũng lóe lên một tia tàn bạo, tay trái đặt lên chuôi kiếm, chuẩn bị chiến đấu trực diện với Diệp Thiên.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói được bí mật truyền tới, dội thẳng vào màng nhĩ của gã.

“Bây giờ không phải là lúc đối đầu với cậu ta, cứ đưa Mai Nhược Lãnh về đã, chính sự cấp bách!”.

Nghe thấy câu này, ý chí chiến đấu của An Hà Đạo lập tức giảm xuống. Gã nhìn Diệp Thiên chuẩn bị ra kiếm, tỏ vẻ không cam lòng, khoảnh khắc Diệp Thiên vung kiếm lên, gã liền túm lấy Mai Nhược Lãnh giơ lên cao.

“Vèo!”.

Trong chớp mắt, gã bùng phát tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp 15 lần, lao vút lên mây xanh như một mũi tên. Còn nhát kiếm này của Diệp Thiên thì chém vào chỗ gã vừa đứng, phạm vi nghìn mét xung quanh lập tức hóa thành một đống nát vụn.

“Muốn chạy?”.

Diệp Thiên vung một nhát kiếm, lập tức nhận ra ý đồ của An Hà Đạo, liền giẫm mạnh chân vào hư không, cũng đuổi theo với tốc độ tương ứng, ở đằng sau cách An Hà Đạo mấy trăm mét, lại vung một nhát kiếm nữa.

“Xoẹt!”.

Kiếm kêu lên lanh lảnh, ánh sáng trắng xuyên thấu bầu trời, mắt thấy sắp chém trúng lưng An Hà Đạo.

“Vù!”.

Hư không bỗng khẽ run rẩy, đằng sau An Hà Đạo bất ngờ xuất hiện một màn sáng màu vàng, không to không nhỏ, chỉ có mấy trượng, nhưng lại chặn toàn bộ phần lưng của An Hà Đạo và Mai Nhược Lãnh.

“Keng!”.

Nhát kiếm này của Diệp Thiên đánh vào màn sáng, kiếm khí Thánh Hồn vô cùng cứng cỏi lập tức bắn ra, chém chếch về phía bầu trời.

An Hà Đạo nhân cơ hội này, chui vào thông đạo không gian mà gã đã mở trước đó.

Lối vào thông đạo không gian nhanh chóng đóng lại, Diệp Thiên muốn đuổi theo nhưng không còn kịp nữa, cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt thê lương tuyệt đẹp của Mai Nhược Lãnh nhìn về phía Diệp Thiên.

An Hà Đạo lại lần nữa thoát khỏi tay Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK