Ánh sáng tinh thuần màu xanh của Diệp Thiên phóng ra. Chân lực đổi màu, ánh sáng của phệ thiên trường sinh thể cũng có sự thay đổi.
Khí tức mạnh mẽ tản ra. Diệp Thiên thở hắt ra, cơ thể cậu như được thoát xát lao về phía người thanh niên kia.
Cậu biết hai người này đều là người của Chân Vũ Thánh Môn. Chính vì những người này mới khiến Hoa Lộng Ảnh thay đổi như vậy. Trong mắt cậu người của Chân Vũ Thánh Môn đều phải chết giống như Thiên Thần Tông vậy.
Vụt!
Âm thanh đáng sợ kéo dài. Một vệt khí trải dài trong không gian. Luồng sáng tinh thuần hiện lên trong mắt đám đông.
“Tiên thiên đạo thể sao?”
Hoa Lộng Anh kinh ngạc. Cô không ngờ Diệp Thiên lại có tốc độ nhan như vậy. Hơn nữa cô ở gần Diệp Thiên nhất mà mục tiêu tấn công của cậu không phải cô lại chính là người thanh niên kia.
“Dám lao tới đây à, tên khốn”.
Người thanh niên tên Phùng Thiên Mạch giống như Hoa Lộng Ảnh đều là đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn. Thế nhưng Hoa Lộng Ảnh là đệ tử thứ ba còn hắn là đệ tử thứ hai.
Nhìn thấy Diệp Thiên lao tới, đôi mắt hắn ánh lên vẻ âm sầm. Hắn không hề né tránh chỉ tung chưởng đỡ đòn.
“Trấn Long Nhất Kích”.
Hắn gầm lên, không gian xung quanh hắn nổ tung.
Đây là một trong những tuyệt học của Chân Vũ Thánh Môn.
Trong không gian chao đảo, luồng ánh sáng xanh lao tới. Nó dường như không bị bất cứ thứ gì năng cản cứ thế phóng thẳng một đường.
Cú đạp đáng sợ của Phùng Thiên Mạch dường như không hề gây ra ảnh hưởng gì đối với Diệp Thiên. Trong nháy mắt Diệp Thiên đã tung một cú đấm về phía hắn.
“Cái gì”, Phùng Thiên Mạch tái mặt.
Tu vi của hắn giống như của Hoa Lộng ảnh, cũng là bát phẩm hóa thần. Thời gian bước vào giai đoạn hóa thần của hắn dài hơn của Hoa Lộng Ảnh tới mười năm thế nên hắn mạnh hơn cả Hoa Lộng Ảnh.
Với đòn tấn công của hắn một kẻ tư vi tam phẩm hóa thần sẽ bị đánh tan, tu vi ngũ phẩm đến lục phẩm hóa thần sẽ bị trọng thương. Diệp Thiên mới đạt tới tu vi tứ phẩm nguyên anh mà lại dám đối kháng trực diện với hắn sao?
Lúc này hắn cũng không nghĩ được nhiều. Diệp Thiên với cú đấm khủng khiếp đã ngay sát mặt hắn. Không hổ danh là thiên kiêu top 10 trong Chân Vũ Thánh Môn, hắn nhanh chóng phóng ra khí tức. Khí tức cháy rực như một mặt trời nhỏ hiện ra.
Cơ thể hắn chân lực cũng trỗi dậy. Nước da trắng của hắn lập tức biến thành màu đỏ. Không gian xung quanh cũng tăng nhiệt độ nhanh chóng giống như hắn đang bốc cháy vậy.
Xích mang đạo thể.
Thiên kiêu xếp thứ 50 trong bảng xếp hạng đại đạo thể.
Xích Mang có nghĩa là hắn có thể dùng chân lực tạo thành lửa ở nhiệt độ cao. Lúc này, từng cú đấm cú đạp của hắn đều mang theo lực sát thương khủng khiếp.
Nhìn cú đấm của Diệp Thiên phóng tới, hắn cũng tung ra cú đấm của mình không chút do dự.
“Bùm”.
Hai cú đấm va chạm trực diện. Họ không hề dùng chân lực mà chỉ là sự đối đầu về sức mạnh thể xác. Một cú đấm màu xanh,một cú đấm màu đỏ, giống như hai tinh cầu va chạm vào nhau.
Khoảnh khắc này năm vị hóa thần của Vân Đỉnh Thiên Cung dù được ảo vệ nhưng vẫn chịu sự ảnh hưởng. Sắc mặt của Mão Chấn tái nhợt, rõ ràng là ông ta không chịu đựng nổi nữa.
Hoa Lộng Ảnh và Lạc Tinh cũng phải sử dụng chân lực thì mới có thể giữ bản thân không bị ảnh hưởng
Bảng xếp hạng 100 đạo thể mạnh nhất vũ trụ, năm mươi vị trí đầu và năm mươi vị trí sau có sự chênh lệch rất lớn. Ngay cả vị trí năm mươi và năm mốt đã khác nhau một trời một vực rồi.
Xích mang đạo thể mặc dù xếp thứ 50 nhưng đã bỏ xa 50 người xếp sau đó. Uy lực và sức công phá của nó chỉ cần một đấm là đủ.
Khí tức hừng hực cuồn cuộn trong không gian. Những nơi hắn đi qua, mọi thứ đều bị tiêu diệt, cả không gian dường như đang bị đốt cháy ở nhiệt độ cao.
Hoa Lộng Ảnh cảm thấy tự tin với người sư huynh của mình. Xích mang đạo thể đã được tung ra thì cô tin chẳng mấy chốc mà Diệp Thiên sẽ phải bại trận.
“Vụt”.
Một giây sau, một bóng hình phóng ra. Hoa Lộng Ảnh và Lạc Tinh đnah mắt.
Người bị bay bật ra là Phùng Thiên Mạch.
“Sao có thể”, Hoa Lộng Ảnh bàng hoàng.
Đã sử dụng cả xích mang đạo thể mà hắn vẫn bị đánh bại lui sao.
Trong lúc cô đang bàng hoàng thì luồng sáng xanh đã lại lao tới. Tam hoa tụ đỉnh nở ra, Diệp Thiên phóng về phía đối phương.
“Người của Chân Vũ Thánh Môn phải chết”.
Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng bắt đầu phóng ra sát ý. Phùng Thiên Mạch chỉ cảm thấy sát ý của cậu đang trỗi dậy, hắn run rẩy. Lúc này hắn bỗng cảm thấy sợ hãi. Hắn có dự cảm bản thân không phải là đối thủ của cậu.
“Tại sao mình lại có thể thua một kẻ tứ phẩm nguyên anh chứ?”
Hắn gào thét trong lòng, cơ thể lại bốc hỏa với nhiệt độ cao ngùn ngụt.
“Xích mang thần quyền”.
Đôi mắt hắn đanh lại. Hắn lao về phía Diệp Thiên. Khi chân hắn vừa đạp tới, nắm đấm được dồn toàn lực tung ra. Xích mang thần quyền, xích mang đạo thể hợp nhất.
Thế nhưng Diệp Thiên chẳng coi cú đấm ra gì. Cơ thể cậu tạo thành một góc tuyệt đẹp, cánh tay thuận thế giáng xuống.
Long hổ phong lôi chấn.
“Bùm”, cả không gian trước mặt Phùng Thiên Mạch hõm xuống.
Cú đấm của hắn giống như là đấm vào biể cả, chìm trong không gian và tan biến. Còn bản thân hắn thì nôn ra máu, bật lùi về sau. Chỉ hai cú đấm thôi mà hắn đã thua dưới tay Diệp Thiên rồi.