Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Diệp Thiên vang vọng khá lâu trong không gian. Câu nói này là điều mà cậu muốn biết nhất và cũng muốn giải quyết nhất.

Mặc dù cậu không biết Diệp Kình Thương tại sao lại trở thành linh hồn của trái đất nhưng có một điểm mà cậu có thể khẳng định đó là Diệp Kình THương lúc này đã không còn sự tách biệt với trái đất nữa rồi. Nói cách khác, ông ấy không thể nào rời khỏi trái đất.

Hơn nữa trạng thái lúc này của Diệp Kình Thường khác với Lạc Tông Diễm. Cậu có thể cảm nhận được Diệp Kinh Thương không những không hề có xác thịt mà thậm chí đến linh hồn cũng không hoàn chỉnh phải duy trì dựa vào trái đất.

Vì vậy, cậu rất muốn cứu Diệp Kình Thương ra. Dù sao thì, những gì cậu đạt được lúc này cũng liên quan tới ông ấy. Hơn nữa Diệp Kình Thương là chiến lực số một của vũ trụ, nếu có thể giúp ông ấy thoát khỏi sự kìm kẹp, quay trở lại thời kỳ đỉnh cao thì là tốt nhất.

“Cậu nhóc cháu muốn cứu ta so?”, Diệp Kình Thương mỉm cười.

“Giờ nói vẫn sớm quá”.

“Ta là linh hồn của trái đất đã nhiều năm rồi. Từ khi trái đất chưa có con người sinh sống thì ta đã là linh hồn của nó rồi. Đối với trái đất ta cũng có tình cảm sâu sắc. Ở đây, ta không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại được chứng kiến từng lớp lớp thế hệ xuất hiện rất thú vị”

Bàn tay mờ ảo của ông ấy đặt lên vai Diệp Thiên: “Muốn cứu ta thì đợi cháu độ kiếp cảnh giới Kim Tiên đã nhé”.

“Tới khi đó chẳng ai còn có thể ngăn cản được cháu nữa”.

“Ta tin ngày đó sẽ không xa đâu”.

“Độ kiếp kim tiên sao?”, Diệp Thiên nhìn ra xa sau đó gật đầu.

“Nếu đã vậy thì chúng ta cứ thống nhất vậy nhé”.

Dứt lời, cậu đột nhiên nghĩ tới Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt cậu ánh lên vẻ khẩn cầu.

“Trước khi cháu rời khỏi đây vài ngày thì phiền tới thúc tổ và ông tổ rồi ạ”.

“Ít nhất hãy giúp cháu bảo vệ người thân của cháu”.

“Cháu không muốn nhìn thấy họ bị người của tông môn nào đó bắt đi”.

Nghe thấy vậy Diệp Kình Thương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn đanh mặt.

“Một năm trước, khi cháu vừa mới rời khỏi địa cầu thì từng có một thánh nhên của Chân Vũ Thánh Môn tới đây đưa một cô gái đi. Theo như khí tức mà đánh giá thì người này có lẽ là Thanh Dương Thánh Giả của Chân Vũ Thánh Môn”.

“Cô gái đó lẽ nào có liên quan tới cháu?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì khẽ tái măt: “Đó chính là vợ chưa cưới của cháu”.

Dứt lời Diệp Kình Thương bèn tái mặt. Một lúc sau ông ấy lắc đầu tiếc nuối.

“Chuyện này ông có lỗi với cháu. Ông không biết đó là vợ chưa cưới của cháu”.

“Nếu ông để ý thêm chút thì đã không để cho đối phương đạt được mục đích rồi”.

Diệp Kình Thương tỏ vẻ tiếc nuối. Nhưng ông ấy cũng không làm gì được. Toàn bộ sự tập trung của ông ấy đều dành cho Diệp Thiên mà thôi.

Đối với ông ấy, chỉ có Diệp Thiên đáng để ông ấy quan tâm. Còn những người khác thì không. Chỉ là ông ấy không ngờ cô gái bị bắt đi lại là vợ chưa cưới của Diệp Thiên.

“Không sao ạ, chuyện đó không liên quan tới ông tổ. Do cháu không bảo vệ tốt cô ấy”.

Diệp Thiên không hề trách ông ấy, chỉ đanh mắt lại: “Sai lầm tương tự cháu sẽ không để xảy ra lần thứ ba đâu”

“Chân Vũ Thánh Môn dám bắt cô ấy còn tẩy não thì cháu nhất định sẽ tiêu diệt họ, tiêu diệt truyền thừa của họ”.

Diệp Kình THương và Hư Nhược Vô cảm nhận được sát ý hừng hực của cậu. Bọn họ biết Diệp Thiên nói ra được thì chắc chắn sẽ làm được.

Diệp KÌnh THường do dự rồi lên tiếng: “Đừng vì hồng nhan mà nóng vội”.

“Cháu có hiểu về Chân Vũ Thánh Môn không? Đứng sau bọn họ là Thương Thế Thần đấy”

“Không sao ạ?”, Diệp Thiên không hề tỏ ra sợ hãi: “Chưa tới mười năm, dù là Thương Thế Thần thì cháu cũng đủ tự tin đấu với ông ta”

Diệp Kình Thương biết cậu đã quyết nên chỉ nói: “Ông biết phải tiêu diệt Chân Vũ Thánh Môn, chuyện này ông sẽ giúp cháu”.

“Thế nhưng hi vọng cháu đồng ý với một lời thỉnh cầu của ông”.

Diệp Thiên thấy vậy bèn nhìn ông ấy bằng vẻ nghi ngờ. Diệp Kình Thương nói: “Chân Vũ Thánh Môn có bảy thánh nhân, phân làm bảy đại mạnh. Mỗi vị sở hữu một mạch, trong đó có một vị có ân tình với ông. Nếu đánh nhau thật thì tới khi đó hi vọng cháu có thể tha cho đệ tử của người đó”.

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ vì cậu cho rằng đạo thống của Thương Thế Thần truyền đi chắc chắn là có xung đột với Diệp Kình Thương.

Vậy mà Diệp Kình Thương lại có qua lại với một vị thánh nhân của đối thủ hơn nữa nghe cách nói chuyện thì có vẻ mối quan hệ cũng không hề đơn giản.

Cậu định lên tiếng hỏi thì giọng nói trong thần phru vang lên.

“Hóa ra ông vẫn chưa quên được con hồ ly đó”.

Diệp Kình Thương và Hư Nhược Vô tái mặt. Trên đầu Diệp Thiên xuất hiện hình ảnh của Lạc Tông Diễm.

“Khụ khụ”

Nhìn thấy bà ấy, Hư Nhược Vô họ khụ khụ với vẻ lúng túng rồi quay người đi.

Diệp Kình Thường cũng tái mặt.

Lạc Tông Diễm phất tay trừng mắt với Diệp Kình Thương.

“Tôi nói mà, tại sao Diệp Thiên lại sở hữu Chân Vũ Chi Ý có được võ kỹ của Chân Vũ Thánh Môn. Giờ xem ra chắc chắn là ông lấy được gì đó từ con hồ ly đó nên đã truyền cho Diệp Thiên”

“Lão già như ông đến tôi còn không thèm đếm xỉa mà lại không quên được con hồ ly đó. Nó có gì tốt chứ, ngực to hơn tôi à, mông nặng hơn tôi à?”

Lúc này Lạc Tông Diễm gầm lên như một con sư tử. Diệp Thiên cảm nhận được bầu không khí bất ổn bèn lùi lại hai bước, quay người đứng về phía Hư Nhược Vô.

Bà cụ mà nổi giận thì họ cũng không dám can dự vào. Sau khi chửi tầm mười phút thì Diệp Kình Thương đành cười gượng.

“Đúng là cái đồ ông già háo sắc”.

“Hậu bối của ông giỏi hơn ông nhiều. Sau này tôi đi theo cậu ấy”

Nói xong Lạc Tông Diễm hừ giọng và hóa thành ánh sáng biến mất trong thần phủ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên và Hư Nhược Vô quay người lại nhìn biểu cảm của Diệp Kình Thương và lắc đầu ngao ngán.

Ma nữ đó đến cả Diệp Kình Thương cũng không kiểm soát được.

Diệp Thiên thở phào khi Lạc Tông Diễm vào trong thần ấn của mình. Cậu định chào từ biệt hai người còn lại.

Đúng lúc này Diệp Kình Thương phất tay: “Trước khi cháu đi vẫn còn một việc cần hoàn thành”.

“Chuyện này vốn định đợi cháu tới ngân hà trung tâm về làm nhưng hôm nay cháu đã về thì giải quyết luôn thôi”.

Hai tay ông hợp nhất.

“Khi xưa, ông truyền sức mạnh tộc văn cho cháu, khi đó cháu vẫn còn là bào thai chưa sinh ra nên không tiếp nhận được toàn bộ tộc văn mà chỉ có một nửa”.

“Hôm nay ông sẽ truyền phần còn lại cho cháu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK