“Ầm!”.
Tiếng rống chứa thần niệm của Diệp Thiên vang lên, toàn bộ Cổ Thành đồng thời rung chuyển.
Sức mạnh thần niệm của anh đã đạt đến tề vũ tôn đế từ lâu, thậm chí còn cao hơn Diệp Kình Thương, Độc Cô Cảnh Viêm năm xưa.
Mặc dù sức mạnh thần niệm của anh không thể bao trùm một thiên hà giống như ở vũ trụ cấp thấp, nhưng muốn bao phủ toàn bộ Cổ Thành vẫn dư sức.
Tiếng rống của anh vận dụng thần thông của Thái Cổ Thần Quyết: Âm Dương Huyền Long Hống.
Trong hư không, sức mạnh thần niệm vô hình ngưng tụ thành một ảo ảnh cự long chỉ có Diệp Thiên nhìn thấy được. Tiếng rồng gầm vang vọng, kiến trúc tượng trưng cho tam đại thần tộc nằm ở ba hướng khác nhau trong Cổ Thành ngay lập tức bị đánh nát vụn.
“Ầm ầm ầm”.
Vô số tiếng nổ vang vọng, nối tiếp nhau gây ảnh hưởng cho Cổ Thành, kiến trúc đại diện cho quyền thế và địa vị siêu nhiên đồng loạt sụp đổ. Những kiến trúc đó là tổng bộ, đại bản doanh,… đại diện cho ba thế lực khác trong Cổ Thành, nhưng lại bị sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên đánh nát dễ dàng, tan rã sụp đổ.
“Khốn nạn, là kẻ nào làm?”.
Vài tiếng quát giận đồng thời vang vọng từ ba phương hướng ở Cổ Thành. Những luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đồng thời vọt thẳng lên trời, hóa thành vô số luồng sáng bay về phía nhà họ Cổ.
Trong thời gian ngắn, tiếng xé gió vang vọng khắp bầu trời nhà họ Cổ. Nhiều bóng sáng ùn ùn kéo đến, uy áp mạnh mẽ lan rộng khắp đất trời, khiến cho nhà họ Cổ ai nấy đều biến sắc.
Nhiều ánh mắt tập trung về phía Diệp Thiên, chỉ cảm thấy khó tin.
Diệp Thiên dám khiêu khích với ba thần tộc khác ở Cổ Thành?
Tuy thời gian ba thần tộc còn lại đặt chân ở Cổ Thành chỉ mới hơn vạn năm, nhưng vì nhà họ Cổ nhân tài ít ỏi, đằng sau ba thần tộc này lại có thần tộc chí cường xếp hạng cao trên bảng Thương Khung chống lưng, nên ba thần tộc đó càng ngày càng hùng mạnh, còn nhà họ Cổ ngày càng suy tàn.
Dù bây giờ cục diện ở Cổ Thành là bốn thế lực phân tranh, nhưng nhà họ Cổ nhất định là bên yếu nhất trong số bốn thế lực.
Bình thường đối mặt với sự khiêu khích của con cháu ba thần tộc khác, đệ tử môn nhân của nhà họ Cổ đều chọn cách bấm bụng nuốt giận, ngay cả gia chủ Cổ Hoa nhiều lúc cũng phải chọn nhẫn nhịn.
Bây giờ Diệp Thiên vừa đến nhà họ Cổ đã ngang nhiên tuyên chiến với ba thần tộc khác, còn nói kẻ nào không phục sẽ giết không tha. Theo bọn họ thấy, đây không phải cuồng vọng nữa, mà là điên rồ.
Diệp Thiên chỉ là một kẻ chưởng khống nhất nguyên, dù cho sức chiến đấu vượt qua chưởng khống tam tài, nhưng dựa vào một mình anh đối phó với ba thần tộc còn lại chẳng khác nào kẻ si nói mộng.
Phải biết rằng, mỗi một thần tộc trong ba thần tộc đó đều xếp hạng cao hơn nhà họ Cổ trên bảng Thương Khung. Trong các thần tộc đều có một vị chưởng khống lục hợp trấn thủ, nhà họ Cao mạnh nhất thậm chí còn có một vị chưởng khống thất trọng.
Nhà họ Cổ so với bất cứ thần tộc nào trong ba thần tộc này đều chỉ như trứng chọi đá. Lúc này, tiếng rống của Diệp Thiên lại khiến cao thủ của ba thần tộc tề tựu về đây, hỏi nhà họ Cổ làm sao chống đỡ?
Các vị trưởng lão của nhà họ Cổ nhìn Diệp Thiên, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ thất vọng.
Ban đầu họ hi vọng “thần nhân” Diệp Thiên xuất hiện sẽ bảo vệ danh hiệu thần tộc cho nhà họ Cổ, thế mà giờ Diệp Thiên lại nói một câu đưa nhà họ Cổ vào thế vạn kiếp bất phục.
Người như vậy làm sao có thể gọi là thần nhân chấn hưng nhà họ Cổ?
Chỉ có hai anh em Cổ Lam Nhan, Cổ Như Ngọc vẫn tin tưởng Diệp Thiên. Từ giây phút đầu gặp Diệp Thiên, bọn họ đã coi Diệp Thiên là hi vọng của nhà họ Cổ. Trong bất cứ tình huống nào, bọn họ cũng tin rằng Diệp Thiên sẽ sáng tạo kỳ tích.
Tổng cộng có bảy người đứng giữa trời, ai cũng mặc áo mãng bào vô cùng tôn quý, khí tức thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong số họ có một ông lão râu tóc bạc phơ, ông ta liếc nhìn xuống, sau đó vung chưởng. Trên không trung, một dấu tay rộng mấy trăm trượng được tạo thành, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, đánh về phía phủ đệ nhà họ Cổ.
Nếu chưởng này đánh xuống, nhà họ Cổ chắc chắn sẽ hóa thành cát bụi, vô số người trong nhà họ Cổ sẽ bị đánh tan thành mảnh vụn.
Cổ Hoa cảm giác được sự sắc bén mãnh liệt của chưởng này, lòng nặng trĩu, chuẩn bị bay lên đón đỡ đòn tấn công. Ngay lúc đó, một bóng người bay ngang tới.
Đó là Diệp Thiên!
Diệp Thiên bước một bước tới phía trước, không thấy anh có bất cứ động tác nào, chỉ có trong mắt lóe lên ánh sáng thần. Chưởng khổng lồ tỏa ra ánh sáng vàng vô cùng mạnh mẽ giữa không trung lập tức nổ tung rồi biến mất.