Ánh mắt Độc Cô Cảnh Viêm lạnh lẽo, không có chút đồng tình thương xót, có chăng cũng chỉ là sự khinh thường và giẫm đạp đối với tất cả sinh mệnh.
“Soạt!”.
Trong lúc ông ta giơ tay lên, một tia sét màu xanh trắng bỗng từ cửu thiên ngưng tụ, to cả nghìn trượng, giáng mạnh về phía ông ta.
Sức mạnh phi thăng ở vũ trụ này cảm ứng được sự tồn tại của Độc Cô Cảnh Viêm, sức mạnh của ông ta đã vượt quá giới hạn có thể chịu đựng của vũ trụ khu vực này, nên ngưng tụ thần lôi xanh trắng, định một kích tiêu diệt ông ta.
Nhưng Độc Cô Cảnh Viêm chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, khẽ giậm chân.
“Rắc!”.
Thần lôi xanh trắng vạn trượng lập tức nổ tung thành những đốm sáng đầy trời, sau đó, trong hư không vũ trụ truyền tới một tiếng vang giòn tan, dường như là tiếng thứ gì đó bị vỡ.
Hóa ra vừa nãy Độc Cô Cảnh Viêm đạp một cái vào hư không đã khiến sức mạnh phi thăng ở vũ trụ khu vực này vỡ nát.
Một kích đã làm chấn động vỡ vụn pháp tắc, đây chính là thực lực khủng khiếp của Thần Sáng Thế Độc Cô Cảnh Viêm.
“Hàng nghìn tỷ sinh linh của dải Ngân Hà, muốn trách thì hãy trách Diệp Kình Thương, chính cậu ta đã kéo các người vào vực sâu tuyệt vọng vô tận này!”.
“Hãy biến mất đi!”.
Độc Cô Cảnh Viêm khẽ thốt lên, cuối cùng cũng hạ bàn tay xuống.
“Vèo!”.
Chưởng này của ông ta không thấy chút chân lực nào, nhưng ở nơi lòng bàn tay hướng tới có thể nhìn thấy rất nhiều hàn băng, dùng không gian vũ trụ làm đơn vị, nhanh chóng bao trùm phía trước, gần như lập tức thâu tóm hết phía Tây Bắc của dải Ngân Hà.
Mấy chục nghìn tinh cầu ở phía Tây Bắc, bất kể là hằng tinh hay hành tinh, đều bị đóng băng trong chớp mắt, hóa thành ngôi sao chết. Chỉ trong mấy giây, hàng trăm triệu sinh linh đã biến thành tượng băng.
Rất nhiều kim đan và nguyên anh thậm chí còn không kịp kêu tiếng nào đã mất mạng.
Một kích diệt Tinh Hà, đây mới là uy năng khủng khiếp mà một độ kiếp kim tiên thực sự sở hữu.
Lúc trước, khi Diệp Thiên giao đấu với Hỗn Độn Đan Ma, Ly Tử Quỳnh hay Tiết Lâm Lang thì cũng chỉ khiến đại lục của một tinh cầu sụp đổ, tinh cầu chia tách. Thực ra đó là do bọn họ đã giảm thiểu tổn thất đối với tinh cầu và xung quanh, cố ý áp chế sức mạnh trong một phạm vi nhất định.
Nếu bọn họ muốn hủy diệt thiên hà thì cũng có thể làm được, nhưng không thể làm đến mức như Thần Sáng Thế, phạm vi tấn công cũng không rộng lớn như ông ta.
Thứ mà Thần Sáng Thế thể hiện lúc này là sức mạnh tuyệt đối trên đỉnh cao nhất của cảnh giới độ kiếp. E rằng một độ kiếp thần phẩm đứng trước Thần Sáng Thế thì cũng phải run rẩy sợ hãi.
Khí tức hàn băng đáng sợ đóng băng cả khu vực Tây Bắc của dải Ngân Hà, hơn nữa còn đang lan về các hướng khác của dải Ngân Hà với tốc độ kinh người.
Nhưng đúng lúc này, một luồng sáng trắng bỗng chiếu sáng cả dải Ngân Hà, sau đó hóa thành thủy triều mãnh liệt, bao trùm lấy tất cả các tinh cầu.
Dù sức mạnh hàn băng xâm nhập tấn công kiểu gì vẫn bị luồng sáng trắng này kìm kẹp, không thể tiến thêm một bước.
“Thượng Hợp Tiên Lực?”.
Độc Cô Cảnh Viêm cảm nhận được một luồng khí tức sức mạnh quen thuộc trong ánh sáng trắng này, đôi mắt lập tức đanh lại.
“Diệp Kình Thương, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!”.
Ông ta vừa dứt lời, ánh sáng trắng đang bao trùm các ngôi sao lại càng tỏa ra mạnh hơn, sức mạnh khủng khiếp ập tới, ép lui vô số hàn băng ra khỏi phạm vi của dải Ngân Hà.
Khu vực Tây Bắc vốn bị đóng băng với vô số sinh linh bị diệt cũng nhanh chóng tan chảy, dưới sự chiếu rọi của luồng sáng trắng, lại khôi phục sự sống.
Trong vũ trụ, Thượng Hợp Tiên Lực là chân lực mạnh nhất chỉ sau năm sức mạnh cao nhất, có chức năng khởi tử hồi sinh. Về mảng chữa lành, nó còn mạnh hơn chân lực Hư Vô của Hư Nhược Vô một bậc, chỉ kém chân lực Hạo Nhiên chủ về sinh mệnh và sáng tạo của vũ trụ.
Sắc mặt Độc Cô Cảnh Viêm trở nên tối sầm, ông ta nhìn chằm chằm phía trước, một bóng người đang đứng ở đó.
Là Diệp Kình Thương, ông ấy râu tóc bạc phơ, lưng dựa vào dải Ngân Hà, khí tức chợt sáng chợt tối, tuy không huyền ảo thần kỳ như Thần Sáng Thế, nhưng cũng mang phong cách đặc biệt, mơ hồ hình thành thế đối lập với Thần Sáng Thế.
Đằng sau Diệp Kình Thương, Hư Nhược Vô cũng vội vàng đi tới, vừa xuất hiện đã chỉ tay về phía Thần Sáng Thế, tức giận chửi mắng.
“Thần Sáng Thế, lão già khốn kiếp này, cuối cùng ông cũng vươn ma trảo đến dải Ngân Hà!”.
Dứt lời, chân lực Hư Vô trên người ông ta bùng nổ, khiến cả vũ trụ xung quanh trở thành một mảng hư không tối đen, đang định xông tới ra tay.
Diệp Kình Thương biết tỏng tính khí nóng nảy lỗ mãng của Hư Nhược Vô, lập tức giơ cánh tay lên, ngăn ông ta lại.
Hư Nhược Vô thấy thế mới hậm hực đứng sau lưng Diệp Kình Thương, nhưng sự căm thù trong ánh mắt thì không thể che giấu được.
Diệp Kình Thương để một tay sang lưng, nhìn đối thủ cũ ở trước mặt, ánh mắt lóe lên một tia dao động trước nay chưa từng có.
“Độc Cô Cảnh Viêm, tính ra thì chúng ta đã mấy trăm nghìn năm không gặp!”.
“Mấy trăm nghìn năm trôi qua, tu vi của ông lại tinh tiến rồi!”.
Độc Cô Cảnh Viêm đút hai tay vào ống tay áo, sắc mặt bình thản đáp: “Cậu cũng không kém!”.
“Tôi vốn tưởng rằng, năm đó sau khi bị bốn người chúng tôi vây giết, cậu đã trọng thương sắp chết, chỉ có thể tìm một nơi kéo dài hơi tàn!”.
“Không ngờ cậu lại dùng đại tạo hóa để biến thành linh hồn Trái Đất, điều khiển cả dải Ngân Hà, dùng nó làm nền tảng sức mạnh, khiến bốn người chúng tôi không thể làm gì được!”.
“Hơn nữa, cậu còn bồi dưỡng được thần tử Hỗn Độn đời mới, thậm chí còn đưa cả tộc văn của tộc họ Diệp là cội nguồn sức mạnh của cậu lúc trước cho cậu ta!”.
“Nói ra thì cậu giống người thắng hơn!”.
Diệp Kình Thương không hề phủ nhận, chỉ nhìn về phía Độc Cô Cảnh Viêm, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
“Độc Cô Cảnh Viêm, vừa nãy tôi thấy động tác của ông hình như là muốn hủy diệt dải Ngân Hà, lẽ nào ông muốn phá hủy cả Hỗn Độn Thương Minh Hoàn sao?”.
“Lẽ nào bốn người các ông không muốn biết bí mật về chân lực hỗn độn trong đó sao? Phải biết rằng, nếu các ông có được bí mật trong đó, tu thành chân lực hỗn độn, thì thậm chí tương lai ông có khiêu chiến “bọn họ”, trở thành chúa tể thực sự của vũ trụ, hoàn toàn thoát khỏi thân phận “người kế thừa thần cách”!”.
“Ông làm vậy là muốn từ bỏ cơ hội trở mình duy nhất sao?”.
Độc Cô Cảnh Viêm nghe thấy thế, đồng tử hơi co lại, những lời nói của Diệp Kình Thương đã chạm đúng vào điểm yếu của ông ta.
Chân lực hỗn độn là sức mạnh vô thượng mà ông ta nằm mơ cũng muốn có, mà Hỗn Độn Thương Minh Hoàn là nơi duy nhất có khả năng ghi chép bí mật về chân lực hỗn độn. Chỉ cần ông ta có được nó là sẽ có cơ hội tu thành chân lực hỗn độn thực sự, từ đó sánh vai với bốn người kia điều khiển tất cả thần tử vũ trụ.
Nhưng sự dao động trong mắt ông ta chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay, ông ta nhìn về phía Diệp Kình Thương, khẽ hừ một tiếng.
“Diệp Kình Thương, tôi quả thực rất muốn có Hỗn Độn Thương Minh Hoàn, nhưng điều này không hề mâu thuẫn với việc tôi hủy diệt dải Ngân Hà!”.
“Bởi vì tôi đã biết Hỗn Độn Thương Minh Hoàn không ở dải Ngân Hà!”.
Ông ta vừa dứt lời, Diệp Kình Thương liền thót tim.
Ông ấy cảm thấy rất khó hiểu, chuyện này được ông ấy làm cực kì kín đáo bí mật, có thể nói là một nước cờ tuyệt diệu. Mấy trăm nghìn năm này, bốn người Thần Sáng Thế đều sợ ném chuột vỡ đồ, không dám ra tay với dải Ngân Hà, tại sao bây giờ Thần Sáng Thế lại biết?
Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng sắc mặt Diệp Kình Thương vẫn không chút dao động, lạnh lùng nói: “Ông đang cố ý muốn cạy miệng tôi à? Giữa chúng ta mà phải dùng mấy mánh khóe này sao?”.
“Tôi không muốn nói những lời thừa thãi nữa, có tôi tọa trấn, ông đừng hòng hủy diệt dải Ngân Hà này!”.
“Ông nên biết rõ điều đó!”.
“Nếu không còn chuyện gì thì ông trở về chỗ cũ đi, ân oán giữa chúng ta sẽ để Diệp Thiên giải quyết!”.
Độc Cô Cảnh Viêm nghe thấy thế, khóe môi nở nụ cười chế giễu.
“Diệp Kình Thương, cậu nói đúng, có cậu tọa trấn, tôi quả thực không làm gì được dải Ngân Hà này!”.
“Nhưng đó là trước kia, chứ không phải bây giờ!”.
Vừa dứt lời.
Hư Nhược Vô vốn hận ông ta đến tận xương tủy, vẻ mặt đầy sát khí, bỗng chốc cả người run rẩy, sắc mặt tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
Sâu trong mắt ông ta, một tia vàng nhạt hiện lên, nhanh chóng che phủ đồng tử của ông ta.
Sau đó, ông ta bỗng vươn tay ra nhanh như chớp, hai màu đen vàng đan xen với nhau trong lòng bàn tay. Màu đen là chân lực Hư Vô của ông ta, còn màu vàng là hàn khí Hoàng Tuyền mà Thần Sáng Thế vừa sở hữu.
Chưởng này của ông ta mang theo dao động thần niệm mãnh liệt, đánh thẳng vào giữa lưng ảo ảnh của Diệp Kình Thương.