Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Grào”

“Grừ”

Tiếng rồng gầm vang lên, mặt đất rúng chuyển, Diệp Thiên bay ra từ đống đổ nát, cánh tay rung lên, đập thẳng vào chính giữa đầu Kim Phật.

Trong nháy mắt cả đất trời dường như ngừng chuyển động. Vạn vật im lặng, sau đó một âm thanh quỷ dị vang lên.

“Rắc”.

Chỉ thấy tại vị trí của Kim Phật, đại khí nứt ra và bức tượng cùng với ngôi miếu đồng thời rung lên.

“Hỏng rồi”

Đan Thần Tử run rẩy, vội vàng phóng về phía Diệp Thiên, định ngăn cậu lại thế nhưng dù sao cũng vẫn muộn mất một bước. Lúc ông ta hành động thì cánh tay Diệp Thiên đã một lần nữa sử dụng Long Hổ Phong Lôi Chấn đập thẳng lên ngực của Kim Phật.

Âm thanh nặng nề vang lên, đại khí vốn đã rách toác giờ lại càng rách hơn nữa, chúng nổ tung thành các mảnh nhỏ. Ánh sáng màu xanh nhạt phát ra, đó chính là chân lực của Đan Thần Tử.

Thiên địa dị tượng có thể mượn dẫn sức mạnh của vũ trụ phát huy ra uy lực siêu việt. Thế nhưng về bản chất thì nó vẫn cần có sức mạnh của người thi triển gia trì. Một khi chân lực không thể duy trì thì thiên địa dị tượng cũng sẽ bị ảnh hưởng và rồi biến mất.

Diệp Thiên đã nắm rất rõ điểm này. Cậu dùng Tứ Thần Phá Khung Kích đánh phế một cánh tay của Kim Phật, làm ảnh hưởng tới căn nguyên do chân lực gia trì của Đan Thần Tử để tạo ra sơ hở.

Sau đó với hai đòn Quyền Long Hổ Phong Lôi Chấn cậu đã khiến sơ hở đó càng lớn hơn và cắt đứt mối liên hệ giữa chân lực của Đan Thần Tử và Kim Phật.

Mất đi chân lực gia trì, thiên địa dị tượng trong Kim Phật Đàn Trung Tọa cũng không duy trì được lâu, chỉ mãnh liệt rung lên và bắt đầu nứt ra. Đan Thần Tử phát hiện ra điều đó định chặn Diệp Thiên lại, chỉ đáng tiếc đã muộn.

Kim Phật với cú đấm của Diệp Thiên đã bắt đầu nứt toác, biến dạng và cuối cùng chỉ còn nghe thấy tiếng nổ rồi vỡ vụn.

“Cậu phá vỡ thiên địa dị tượng của tôi?”, Đan Thần Tử trố mắt, tức giận hùng hổ.

Kim Phật Đàn Trung Tọa là sự cảm ngộ mà ông ta dành rất nhiều thời gian mới tạo ra, nói tương thông với tâm niệm, huyết mạnh của ông ta. Là thứ giúp ông ta đối đầu trong tinh hà, và đây cũng là chiêu thức giúp ông ta đánh bại rất nhiều kẻ địch khác.

Vậy mà giờ lần đầu tiên Kim Phật Đàn Tọa Trung của ông ta bị đánh nát. Như vậy thì không chỉ có tâm và tinh thần của ông ta bị thương mà dù sau này ông ta có làm lại Kim Phật Đàn Trung Tọa, kết hợp với thiên địa dị tượng thì cũng sẽ bị ảnh hưởng. Uy lực sẽ giảm sút.

Có thể nói, vì Diệp Thiên mà chiến lực sau này của ông ta mất đi tới ba phần, điều này đối với tu sĩ kỳ Thánh Nhân mà nói là một đòn chí mạng.

“Khốn nạn, cậu phải chết”

Đan Thần Tử lúc này đã mất đi sự kiên nhẫn. Ông ta gầm lên, lao vào không gian, chân lực từ bàn tay tấn công về phía Diệp Thiên.

Đan Thần Chỉ! Đất trời cuộn gió, mặt đất phía sau Diệp Thiên...lõm xuống. Cậu thì mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh.

“Thiên địa dị tượng đã mất rồi. Giờ ông còn dám hung hăng sao?”

Sau đó, năm ngón tay cậu chộp chặt chẳng chút do dự. Giữa lòng bàn tay nổ lên khí tức hùng hậu, nhưng đó không phải là khí tức ác mà mà chỉ đơn giản là sát ý, sát ý giống như tới từ tu la địa ngục vậy.

Đó là Thái cổ thần quyết diễn hóa thần thông – Tu La Minh Thủ.

“Vụt”

Vuốt Tu La khủng khiếp phá vỡ cả mặt đất, năm ngón tay ghì chặt lao về phía chưởng đánh kia. Đôi mắt Diệp Thiên đanh lại, thần niệm mạnh mẽ xoay chuyển trong không gian.

Hai bên va chạm, chỉ nghe thấy âm thanh nặng nề vang lên, sau đó sức mạnh khiến cho cả vùng không gian nổ tung.

Hai bên giằng co tầm 10 giây, vuốt Tu La vẫn tạo áp lực cực lớn. Sức mạnh của Đan Thần Tử cũng tạo ra ánh sáng màu xanh nhưng dưới đòn phản công của vuốt tay kia thì nó bùng nổ.

Bản thân Đan Thần Tử cũng kêu hự một tiếng, nôn ra máu tươi. Ông ta lùi bật về sau, bị thương cực nặng.

Đan Thần Tử lấy lại vẻ bình tĩnh, ông ta bật ra sau kéo dài khoảng cách với vẻ run rẩy.

Đối phương mới tấn công một chiêu mà ông ta đã nhận ra là không thể nào đánh bại được cậu. Còn tiêu hao sức lực thì ông ta sẽ thất bại mất. Vì vậy ông ta định tìm cách bỏ chạy, đợi ngày nào đó quay lại báo thù.

“Định bỏ chạy à?”

Diệp Thiên đã quá quen thuộc với động tác của ông ta. Cậu cười lạnh lùng. Phệ thiên trường sinh thể lao đi với tốc độ nhanh gấp 50 lần.

Cơ thể của Đan Thần Tử đã bị thương, chỉ có thể sử dụng tốc độ tầm 40 lần nên trong một nhịp thở, Diệp Thiên đã đuổi kịp ông ta. Cậu chặp hai ngón tay thành kiếm, phát ra ánh sáng màu trắng kéo dài sáu thước sáu và chém tới.

Thánh Hồn Kiếm.

“Bỏ mạng lại đi”

Diệp Thiên cầm Thánh Hồn Kiếm trong tay. Sức mạnh thần niệm dưới sức mạnh gia trì của càn khôn luyện thần ấn và tam hoa tụ định phát huy tối đa sức mạnh.

“Vụt”

Đường kiếm sáng chém xuống giống như cắt đôi cả đất trời, khiến cho vạn vật đều bị chém làm hai. Sức mạnh thần niệm đáng sợ chém vào lưng của Đan Thần Tử.

Chỉ trong nháy mắt, tu sĩ kỳ thánh nhân của Đan Thần Cốc đã bị thanh kiếm của cậu chém làm hai.

Diệp Thiên cũng dừng lại. Kiếm Thánh Hồn dần biến mất. Đôi mắt cậu ánh lên.

Chỉ vài ngày cậu đã ứng chiến với hai tu sĩ kỳ Thánh Nhân. Đánh bại một người, chém một người. Tới ngân hà trung tâ chưa tới 10 ngày mà cậu đã đủ khả năng đối kháng với những vị tu sĩ đại năng hạng nhất rồi.

Con đường phía trước còn dài, nhưng cậu đã không còn sợ nữa. Đúng lúc cậu quay lại nhìn cơ thể của Đan Thần Tử thì cậu đã phải bàng hoàng.

Cơ thể bị chém làm hai của ông ta phát ra hai luồng sáng kỳ lạ. Sau đó vô số bụi dương bay ra từ cơ thể. Nhìn thấy cảnh tượng đó cậu đã phải khựng lại.

“Đây là...con rối thế thân sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK