Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảo ảnh của thủy tổ tộc họ Duẫn chắp tay đứng đó, sắc mặt bình thản, không buồn không vui.

Sự xuất hiện của ông ta khiến cả sao Tử Khúc như được phủ một lớp bóng râm khổng lồ, tất cả sinh linh cách đó hơn chục nghìn kilomet cũng trở nên lặng ngắt như tờ, nằm rạp xuống đất, không ngóc được người dậy.

Còn Diệp Thiên đứng trước mặt ông ta, toàn thân run lên bần bật. Cậu cố gắng chống lại luồng uy áp khủng khiếp này, không để bản thân quỳ xuống trước đối phương.

Trước đó, người mạnh nhất cậu từng gặp chính là Hư Nhược Vô bị mắc kẹt ở Tinh Ngân Chi Nhãn. Nhưng cho dù là Hư Nhược Vô thì cũng không khiến cậu có cảm giác ngạt thở như thủy tổ của tộc họ Duẫn mang lại.

Hơn nữa, người này chỉ là một ảo ảnh mà đã có sức uy hiếp hơn cả Hư Nhược Vô, không cần nghĩ cũng biết nếu ông ta đến tận nơi thì sẽ trấn áp vũ trụ như thế nào.

Nghe thấy những lời thủy tổ tộc họ Duẫn nói xong, Diệp Thiên gần như lập tức có phản ứng.

Ông ta gọi Duẫn Trung Lương là con cháu, lẽ nào ông ta chính là thủy tổ của tộc họ Duẫn vũ trụ?

Một trong những sự tồn tại chí cường đứng trên đỉnh vũ trụ?

Một nhân vật cấp độ này mà lại dùng phân thân để đến sao Tử Khúc?

Khoảnh khắc thủy tổ tộc họ Duẫn xuất hiện, ảo ảnh linh hồn của Duẫn Trung Lương liền trào nước mắt, lập tức quỳ sụp xuống giữa hư không, cúi đầu sát đất, vẻ mặt đầy kính cẩn và chân thành, chẳng khác nào quỳ bái thần linh.

“Con cháu bất hiếu khấu kiến thủy tổ!”.

Hắn nặng nề dập đầu xuống hư không, không dám ngẩng lên.

Vẻ mặt của thủy tổ tộc họ Duẫn lạnh tanh, không thèm để ý đến Duẫn Trung Lương, chỉ liếc nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc.

“Chỉ một nguyên anh nhất phẩm mà có thể cầm cự không quỳ trước phân thân nguyên thần của bổn tọa, đúng là hiếm có trên đời!”.

“Oắt con, có chút bản lĩnh đấy!”.

Dường như chỉ một cái liếc mắt là ông ta có thể biết rõ tất cả bí mật, lạnh lùng nói: “Chân lực hỗn độn cấp hai, cộng thêm linh thể tứ thần thú, tam hoa tụ đỉnh và Chân Vũ Chi Ý của riêng Chân Vũ Thánh Môn?”.

“Không những vậy, thân xác này của cậu còn có khí tức đại đạo của đạo thể trường sinh?”.

Sau mỗi một câu nói, ánh mắt ông ta lại càng trầm xuống, đến cuối cùng, sắc mặt đã trở nên lạnh tanh.

“Oắt con, có nhiều con át chủ bài kỳ quái như vậy, thảo nào có thể dùng cảnh giới nguyên anh nhất phẩm đánh bại hóa thần tam phẩm!”.

“Nhưng cậu dám giết con cháu của tôi, đúng là quá to gan!”.

“Dù nó là tội nhân của tộc họ Duẫn vũ trụ, nhưng cũng không đến lượt người ngoài xét xử!”.

“Hôm nay tôi sẽ trấn áp cậu ở ngôi sao này, năm trăm năm sau, phong ấn sẽ tự giải!”.

Dứt lời, ông ta dường như đã phán tử hình cho Diệp Thiên, giơ bàn tay lên.

“Soạt!”.

Diệp Thiên đang phải chịu áp lực khủng khiếp chỉ cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu bao vây ngưng tụ lại, chèn ép về phía cậu. Đòn tấn công này mang theo khí tức đại đạo và sức mạnh pháp tắc cổ xưa, dường như cả khu vực vũ trụ này đều bị ảnh hưởng, vô số ngôi sao cũng phải biến sắc, trở nên tối tăm.

Chính giữa sao Tử Khúc xuất hiện một vết nứt, kéo dài mấy chục nghìn kilomet, để lại một lỗ hổng khổng lồ trên bề mặt ngôi sao.

Khoảnh khắc ông ta thi triển sức mạnh, một luồng sấm sét màu đỏ trắng xanh bỗng ngưng tụ trên bầu trời vũ trụ bên ngoài sao Tử Khúc, sau đó được năng lượng vũ trụ dẫn dắt, ầm ầm giáng xuống, bổ về phía phân thân của ông ta.

Đây là sức mạnh pháp tắc của riêng dải Ngân Hà, khi ý chí vũ trụ của dải Ngân Hà phát hiện có sự tồn tại lớn mạnh vượt quá khả năng chịu đựng của không gian này, thì sức mạnh pháp tắc sẽ tự sinh ra cảm ứng, tiến hành ngăn cấm đối với kẻ đó.

Sấm sét chia làm bốn loại là lam tím, xanh trắng, đỏ vàng và thuần đen.

Thần lôi lam tím của Diệp Thiên là cấp thứ nhất, còn thần lôi xanh trắng thuộc cấp cao hơn, chỉ có hóa thần mới có thể nắm bắt được. Còn thần lôi đỏ vàng và thuần đen thì e là chỉ có cảnh giới thánh nhân và độ kiếp mới có thể nắm bắt thi triển.

Luồng thần lôi xanh trắng này được ngưng tụ từ ý chí của dải Ngân Hà, muốn bổ cho thủy tổ của tộc họ Duẫn hóa thành hư vô. Nó có thể sánh với một đòn tấn công của hóa thần cửu phẩm, cực kì đáng sợ, thậm chí có thể khiến một ngôi sao cỡ nhỏ biến thành mảnh vụn.

Nhưng đối mặt với thần lôi này, thủy tổ tộc họ Duẫn không chút để ý, tay trái của ông ta vẫn ép về phía Diệp Thiên, còn tay phải khéo léo dẫn dắt. Không thấy ông ta thi triển bất cứ thần thông pháp thuật gì, nhưng thần lôi xanh tím đang đánh tới lại phân tán thành những đốm sáng đầy trời.

Sức mạnh pháp tắc của dải Ngân Hà chẳng làm gì được thủy tổ tộc họ Duẫn.

Còn Diệp Thiên bị bao trùm trong tầng tầng lớp lớp sức mạnh không gian, tiến không được, lùi không xong, chỉ có thể để mặc sức mạnh không gian bao vây, rồi nén xuống đất.

Nhưng giờ phút này, Diệp Thiên lại không có bất cứ sự sợ hãi hay hoảng loạn nào, có chăng chỉ là ánh mắt lạnh tanh.

"Lão già, muốn trấn áp tôi sao? Không đơn giản thế đâu!".

Cậu gần như không chút do dự, bàn tay chộp một cái, một tinh thể màu tím bắn từ thần phủ của cậu ra, nằm gọn trong lòng bàn tay.

Đây là tinh thể của sao Tử Khúc, cũng là con át chủ bài lớn nhất cậu còn để lại đến lúc này.

Cảm thấy áp lực không gian xung quanh càng ngày càng nặng nề, cậu quát khẽ một tiếng, sau đó tâm niệm chợt động, chuẩn bị bóp nát tinh thể để dẫn nổ sức mạnh của nó.

Rơi vào đường cùng, cậu cũng không quan tâm được nhiều nữa, cho dù người chết đạo tan, thì cậu vẫn không thể khoanh tay chờ chết được.

"Nhóc con, đừng lỗ mãng!".

Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Lạc Tông Diễm vang lên đầy lười biếng.

"Nếu dẫn nổ sức mạnh tinh thể của sao Tử Khúc, thì cơ thể cậu không chịu nổi đâu. Nếu cậu đã là con cháu đời sau mà lão già Diệp Kình Thương kia coi trọng, thì sao tôi có thể trơ mắt nhìn cậu bị người ta ỷ lớn hiếp nhỏ chứ?".

"Tuy lão già này của tộc họ Duẫn quả thực rất mạnh, nếu bản tôn của lão đến đây thì trạng thái linh hồn của tôi khó mà đánh lại được".

"Nhưng đây chỉ là một phân thân nguyên thần của lão, tôi cần gì phải sợ chứ?".

"Huống hồ..."

Bà ấy còn chưa nói xong câu cuối cùng, Diệp Thiên đã cảm thấy một luồng sức mạnh thần niệm cuồn cuộn như thủy triều vũ trụ tràn ra từ Càn Khôn Luyện Thần Ấn trong thần phủ của cậu.

"Ầm!".

Luồng sức mạnh thần niệm này chẳng khác nào một bàn tay lớn xé toạc hư không, dùng tư thái cực kì ngang tàng, đập nát không gian đang chèn ép xung quanh.

Diệp Thiên bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, sau đó nhảy vọt lên, đứng cách ảo ảnh của thủy tổ tộc họ Duẫn một nghìn mét. Phía trước cậu, một bóng dáng lười nhác yểu điệu cũng dần hiện ra.

Vừa khéo chắn ở giữa cậu và thủy tổ tộc họ Duẫn.

Vô số người khó nhọc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bóng dáng phía trước Diệp Thiên thì đều khựng lại, trong đầu bật ra tám chữ.

Phong hoa tuyệt đại, hồng nhan họa thủy!

Cho dù chỉ là một ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện, nhưng sức thu hút và sự yêu mị câu hồn đoạt phách kia vẫn hằn sâu trong lòng mỗi người.

Luồng ảo ảnh này chính là Lạc Tông Diễm!

"Duẫn, mấy trăm nghìn năm không gặp, không ngờ lão già như ông vẫn thích ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy".

Nghe thấy giọng nói này, thủy tổ tộc họ Duẫn đanh mắt lại, khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lạc Tông Diễm, thì lập tức biến sắc.

"Diễm Linh Tiên Tử? Là bà?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK