Ánh sáng tím vàng phát ra rực rỡ trên đài, trông vô cùng uy nghiêm. Thanh kiếm này, đặt ở đó tự phát ra một nguồn uy lực khiến cả đại điện chìm vào trong một nguồn áp lực đáng sợ.
Nguồn uy lực này không hề yếu hơn của một tu sĩ kỳ thánh nhân. Có thể thấy chủ nhân của thanh kiếm này khủng khiếp tới mức nào.
Mà thanh kiếm này có tên là Hiên Viên Kiếm, từng là binh khí nổi tiếng của Hoa Hạ, được vô vàng tu sĩ mong cầu có được.
Mà chủ nhân của nó chỉ có một, đó chính là hoàng đế Hiên Viên thống nhất tám phương thời thượng cổ của trái đất. Chỉ có điều không biết tại sao giờ thanh kiếm lại xuất hiện ở Yêu Hoàng Điện.
Trên vị trí hoàng đế, một người đàn ông tuấn tú đứng dậy đi về phía thanh kiếm. Khi người này tới gần thì thanh kiếm bỗng phát ra làn sóng dao động kỳ lạ. Mỗi một bước chân lại gần của người này càng khiến cho làn sóng trở nên mạnh hơn giống như hai luồng khắc tinh đang bài trừ nhau vậy.
Trong đại sảnh, Hiên Viên Kiếm rung lên mãnh liệt, hình thành nên kiếm khí màu vàng tỏa ra trong không gian. Nếu không phải người đàn ông dùng sức mạnh của mình kiểm soát kiếm khí thì có lẽ đại điện sớm đã bị kiếm khí chém tung rồi.
Cuối cùng người đàn ông cũng dừng lại, đứng trước thanh kiếm. Người đàn ông giơ tay đặt lên chuôi kiếm.
“Bùm”
Sự tiếp xúc khiến thanh kiếm dường như khiến thanh kiếm không thể chấp nhận, nó rung lên mãnh liệt, phát ra tiếng kêu thê lương, định giãy ra khỏi bàn tay của người đàn ông. Ánh sáng vàng trên người nó tản ra, mỗi một đường sáng đủ để khiến một thánh nhân dưới tam phẩm phải tránh xa.
Thế nhưng người đàn ông tóc đen này lại chẳng buồn quan tâm. Chân lực màu đỏ từ lòng bàn tay người này phóng ra, ép mạnh làn sóng kịch liệt của Hiên Viên Kiếm.
“Ông chẳng qua là một thanh linh kiếm thôi mà”, người đàn ông tỏ vẻ khinh thường.
“Đến cả chủ nhân của ông còn bị tôi chèn ép hàng nghìn năm thì ông là cái gì? Trước mặt tôi mà còn không chịu thuần phục à?”
Dứt lời luồng ánh sáng màu đỏ trong tay người đàn ông trở nên mạnh hơn. Viên Hiên Kiếm vẫn không ngừng giãy giụa. Một hư ảnh dần hiện ra trên thân kiếm.
Đây chính là kiếm linh của Hiên Viên Kiếm. Người này chính là anh hùng của tộc người trước đây. Hoa Hạ thời cổ đại, hoàng đế Hiên Viên dẫn dặt nhân tộc và yêu tộc đại chiến. Vị anh hùng này đã sụp đổ trong một cuộc hỗn chiến thảm khốc.
Hoàng đến Hiên Viên để thực hiện di nguyện của vị anh hùng này mà đã để thần hồn của vị này nhập vào Hiên Viên Kiếm, luyện thành kiếm linh, trở thành một thể dạng bất tử.
Kiếm linh vừa hiện thân thì đã tức giận nhìn người đàn ông bằng ánh mắt đầy uất hận.
“Đông Hoàng Thái Nhất, đồ tiểu nhân bỉ ổi. Năm đó đã nói là một đấu một. Vậy mà ông lại sắp xếp cao thủ của Yêu Hoàng Điện mai phục khắp nơi. Cuối cùng dùng thủ đoạn bỉ ổi chấn nhiếp chủ nhân của tôi. Ông thắng không hề vinh quang, không xứng làm vua của yêu tộc”.
Người đàn ông tóc đen rõ ràng chính là chủ nhân của yêu tộc vào thời cổ - Đông Hoàng Thái Nhất.
Đối diện với sự chửi rủa của kiếm linh, Đông Hoàng Thái Nhất không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Bỉ ổi sao?”
“Thế giới này, thắng làm vua, giới tu tiên là dựa vào thực lực. Làm gì có bỉ ổi với không bỉ ổi chứ?Trong lịch sử những người thắng đều được ghi vào sử sách, có ai quan tâm họ dùng cách gì để thắng đâu?”
“Nói cho cùng thì Hiên Viên cũng đã bại trong tay của tôi. Dù không phục thì đó cũng là sự thật rồi”.
“Chỉ có điều, lịch sử hàng ngàn năm qua vẫn chưa thể tìm cách để luyện hóa ông ta hoàn toàn. Đây là một điều đáng tiếc”.
Kiếm linh nghe thấy vậy thì càng tức giận và gào lên.
“Đông Hoàng Thái Nhất, đồ bỉ ổi. Có giỏi thì thả chủ nhân của tôi ra. Hai người đường đường chính chính đấu một trận đi. Như vậy ông còn xứng với danh hiệu chủ nhân của Yêu Hoàng.
“Nếu không dù chủ nhân của tôi có chết thì ông cũng không được coi là thắng. Yêu tộc sẽ luôn luôn ở dưới nhân tộc mà thôi”.
Đông Hoàng Thái Nhất lấp láy ánh mắt. Một câu yêu tộc ở dưới nhân tộc thôi đã khiến cho ông ta phải dậy sóng.
Đúng vậy, lúc còn ở địa cầu, khi ông ta giao đấu với hoàng đế thì ông ta thua nhiều hơn thắng. Hoàng đế không chỉ giỏi về việc đấu tay đôi mà còn giỏi cả việc bày binh bố trận, điều động chiến lực nữa.
Dù ông ta có thể đối đầu với ị đó nhưng yêu tộc cuối cùng vẫn bị nhân tộc đánh bại, không có cơ hội ngóc đầu lên được.
Ông ta hừ giọng, gạt bỏ chuyện năm đó qua một bên.
“Dù sao thì Hiên Viên bây giờ cũng không thể có được tự do đâu. Hôm nay tôi gọi ông dậy là vì có một chuyện tốt, thậm chí đối với ông là một chuyện cực tốt”, ông ta mỉm cười đầy ý vị.
“Ông đã không gặp chủ nhân của mình hàng nghìn năm rồi. Hôm nay có muốn cùng tôi đi gặp ông ta không?”
Kiếm linh nghe thấy vậy bèn trố tròn mắt và gầm lên: “Rốt cuộc chủ nhân đã bị ông nhốt ở đâu. Mau đưa tôi đi gặp”.
Đông Hoàng Thái Nhất điềm đạm liếc nhìn kiếm linh: “Nếu đã muốn đi thì làm theo quy tắc của tôi đi, và cất cái vẻ ương bướng, phản kháng đó lại”.
“Nếu không tôi sẽ khiến ông bị nhốt cả đời trong thân kiếm, không còn nhìn thấy Hiên Viên nữa đấy”.
Dứt lời, biểu cảm của kiếm linh thay đổi. Nội tâm ông ta đấu tranh một hồi sau đó đành thở dài, lấy lại vẻ bình tĩnh, lúc này thanh kiếm cũng im lặng, không rung lên nữa.
“Hừ”, Đông Hoàng Thái Thượng hừ giọng, sau đó cầm lấy Hiên Viên Kiếm hóa thành đường sáng biến mất ở một góc khuất của Yêu Hoàng Điện.
Ở đó, có một tòa nhà cao lớn, tổng cộng có 18 tầng lầu. Toàn bộ toàn nhà là màu đỏ, mơ hồ ánh lên sắc đen. Nhìn tòa nhà sừng sững vô cùng uy nghiêm đâm thẳng lên trời.
Hiên Viên Kiếm vừa tới đây thì lại phải giật bắn người. Bởi vì thanh kiếm gặp phải kẻ địch mà bản thân uất hận nhất.
Tòa lầu này được tạo thành từ một chiếc chuông cổ và thời cổ được gọi là chuông Đông Hoàng.
Trên đỉnh tỏa nhà một người đàn ông đang ngồi khoanh chân ở đó. Người này có mái tóc đen, xõa xuống hai cánh tay. Đôi mắt khẽ đống lại. Một luồng sáng màu vàng chuyển động quanh cơ thể. Rõ ràng là người này đang vận khí.
Xung quanh, từng luồng ánh sáng màu đỏ đan xen hình thành nên một bức bình phong khóa chặt người đàn ông ở bên trong.
“Đã lâu không gặp mà còn không lên chào hỏi chủ nhân của mình sao?”, Đông Hoàng Thái Nhất liếc nhìn thanh kiếm trong tay rồi buông ra.
Hiên Viên Kiếm lập tức bay về phía đỉnh của cái chuông và định chém những luồng sáng kia.
Nhưng khi vừa tiếp xúc với bức màn ánh sáng thì tiếng kim loại lanh lảnh đã vang lên, Hiên Viên Kiếm bị đánh bật ra. Còn bức tường ánh sáng dù rung lên mãnh liệt nhưng vẫn không hề bị phá vỡ.
Cảm nhận được sự bất thường, người đàn ông ngồi bên trong liền mở mắt. Người này ngước nhìn thì thấy ở ngoài xa kia chính là Hiên Viên Kiếm thế là đôi mắt ông ta ánh lên vẻ phức tạp.
“Đã lâu không gặp. Thật nhớ những tháng ngày hào hùng cùng ông vào sinh ra tử”.
Nếu Diệp Thiên ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là người mà cậu đã gặp lúc ở sao Tử Khúc...Hoàng đế Hiên Viên.
Hoàng đế Hiên Viên, Đông Hoàng Thái Nhất và Diệp Thiên – ba người con của sao trời cuối cùng cũng tụ hội ở thế giới ngân hà trung tâm.
Một cuộc đối quyết giữa những người con của sao trời sắp diễn ra.