“Vù!”.
Một luồng sáng bao bọc lấy bóng người rắn chắc, từ chân trời xa lao vọt tới.
Tốc độ bóng người đó rất nhanh, vượt qua bốn mươi lần tốc độ âm thanh, hơn nữa nhìn dáng vẻ điêu luyện của người đó có vẻ vẫn chưa dùng hết sức.
Người đó lao thẳng lên đỉnh phế tích núi Vân Vụ, nơi người đó đi qua giống như bão đổ bộ, thế như chẻ tre, cuốn tất cả cát bụi phế tích lên không trung.
“Ồ?”.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào vàng ròng. Ông ta bay qua giữa trời, vừa khéo lướt ngang qua bên cạnh Diệp Thiên. Nhưng ông ta không coi trọng kẻ chỉ có tu vi nguyên anh thần phẩm này, thậm chí còn không liếc mắt tới mà nhảy thẳng qua, bay về phía một nơi hoang tàn trên núi Vân Vụ.
“Ở đây sao?”.
Ông ta nhìn xuống mặt đất đổ nát ở bên dưới, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Năm xưa, Hắc Ma và Đan Hà đã quyết chiến ở đây, sức mạnh bọn họ để lại đã nuôi dưỡng phạm vi mấy vạn dặm nơi này thành núi Vân Vụ, vì vậy mới sinh ra nhiều thiên tài địa bảo quý giá”.
“Cũng chỉ có trong tình hình này Trường Sinh Hỏa Đằng mới sinh trưởng”.
Ông ta đặt tay lên vùng đất phế tích, cảm ứng kỹ càng, chốc lát sau, ông ta khẽ gật đầu.
“Sức mạnh phong ấn đã biến mất, cũng không cảm ứng được khí tức của Hắc Ma, xem ra Hắc Ma đã phá phong ấn ra ngoài!”.
Trong mắt ông ta hiện ra nỗi cảm khái: “Đan Hà, ông cũng tính là sư huynh của tôi, một trong thánh nhân tài năng nhất trong cốc, chỉ tiếc cuối cùng cũng thua Hắc Ma một bậc”.
“Đợi tôi luyện thành Cửu Chuyển Long Hồn Đan, thăng cấp lên thánh nhân bát phẩm rồi sẽ thay ông trả thù!”.
“Trường Sinh Hỏa Đằng này được sức mạnh của ông và Hắc Ma nuôi dưỡng, xem như cũng có một phần công sức của ông. Nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách sáo lấy về”.
Ông ta vừa nói, năm ngón tay vừa chuyển động, lực hút mạnh mẽ tuôn ra từ lòng bàn tay của ông ta, truyền xuống phế tích.
Bởi lực hút kéo xé, vùng đất vốn hoang tàn trở nên tan nát hơn, bắn tung tóe lên trời. Sau đó, một vật tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt dần dần nhô lên từ sâu trong lòng đất.
Đó là một dây leo dài khoảng một bàn tay, thể tích không lớn, nhưng lại tỏa ra linh khí ngút trời. Ở chính giữa nó có hai hoa văn cực kỳ huyền ảo sâu xa, ngưng tụ thành hai chữ viết Tinh Không.
“Trường Sinh!”.
Đây là Trường Sinh Hỏa Đằng, bởi vì ở giữa nó có hai chữ viết giống chữ Tinh Không nên mới có tên đó.
Dưới sự điều khiển của lực hút từ lòng bàn tay người đàn ông trung niên, Trường Sinh Hỏa Đằng nhanh chóng bay về phía ông ta, sắp được ông ta nắm vào trong tay.
Vào giây phút đó, một lực hút đáng sợ hơn đột nhiên bùng lên từ trong không trung, sau đó dùng khí thế cực kỳ mạnh mẽ bao bọc lấy toàn bộ Trường Sinh Hỏa Đằng, kéo về hướng ngược lại.
“Cái gì?”.
Người đàn ông trung niên rõ ràng rất kinh ngạc, lập tức huy động chân lực tăng thêm lực hút trên lòng bàn tay, muốn giành lại quyền khống chế Trường Sinh Hỏa Đằng lần nữa.
Ông ta ngước mắt lên quét qua hư không, nhìn đến một bóng người thẳng tắp.
“Là cậu?”.
Người đàn ông trung niên thay đổi vẻ mặt, rõ ràng rất ngạc nhiên.
Bởi vì người tranh giành Trường Sinh Hỏa Đằng với ông ta lại là kẻ nguyên anh thần phẩm mà ông ta coi thường.
Người ra tay chính là Diệp Thiên. Cậu còn không nhìn tới người đàn ông trung niên, chỉ nhìn chằm chằm Trường Sinh Hỏa Đằng, hai mắt khẽ nheo lại.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên thay đổi, ông ta không hiểu một nguyên anh thần phẩm nho nhỏ như Diệp Thiên lấy đâu ra lá gan, dám cướp đồ vật của một vị thánh nhân thực thụ như ông ta.
Ông ta ngạc nhiên hơn là mình đã tăng thêm lực hút, nhưng Trường Sinh Hỏa Đằng vẫn không nằm trong sự khống chế của ông ta, ngược lại bị kéo về phía Diệp Thiên từng chút một.
Một vị nguyên anh thần phẩm làm sao đối kháng với thánh nhân?
“Thằng nhóc, cậu dám cướp đồ của tôi?”.
“Chán sống rồi sao?”.
Cảm nhận được Trường Sinh Hỏa Đằng dần thoát khỏi sự khống chế của mình, sắc mặt người đàn ông trung niên sa sầm, lập tức lên tiếng.
Diệp Thiên nghe vậy lại cười nhạt: “Đồ của ông?”.
“Thiên tài địa bảo ai có năng lực thì người đó lấy, Trường Sinh Hỏa Đằng vốn là vật vô chủ, sao lại là đồ của ông?”.
“Rốt cuộc nó thuộc về ai phải xem bản lĩnh của người đó!”.
Nghe được lời này, vẻ mặt của người đàn ông trung niên càng u ám hơn, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ai có năng lực thì người đó lấy? Tôi xem xem một nguyên anh thần phẩm như cậu dựa vào đâu tranh giành với tôi!”.
Quanh người ông ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh, một luồng khí tức mới mẻ dồi dào lan tỏa ra. Khí tức của ông ta lại dâng cao lần nữa, lực hút giữa lòng bàn tay tăng cao gấp hai lần trước kia, định cướp Trường Sinh Hỏa Đằng về.
Diệp Thiên đương nhiên cũng không hề thua kém, mũi cậu phát ra tiếng hừ khẽ, ánh sáng đỏ lan tỏa bên ngoài cơ thể, uy lực của chân lực hỗn độn cấp ba hoàn toàn hiện rõ.
Trong lòng bàn tay cậu giống như một hố đen sâu không thấy đáy, lực hút cuồng bạo mạnh hơn người đàn ông trung niên một bậc. Trường Sinh Hỏa Đằng bị lực hút tác động, dần dần thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông trung niên, càng lúc càng về gần tay cậu.
“Sao lại như vậy?”.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên khó coi, bất kể ông ta có cố gắng thế nào, Trường Sinh Hỏa Đằng vẫn tiến về càng lúc càng gần Diệp Thiên, thêm nửa thước nữa là được Diệp Thiên nắm vào trong tay.
“Thằng nhóc, cậu muốn chết!”.
Giờ phút này, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng không kiên nhẫn được nữa, ánh mắt lan tràn sát ý.
Lực hút giữa lòng bàn tay ông ta lập tức trở nên vô hình. Ông ta lật bàn tay lại, vận chuyển chân lực toàn thân. Một tiếng rồng ngân vang lên chấn động đất trời, chưởng ấn to mấy chục nghìn mét xen lẫn long khí lao vọt lên trời, đánh về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề nhúc nhích, nắm Trường Sinh Hỏa Đằng vào trong tay, cất vào nhẫn không gian, sau đó mới giậm chân giữa hư không, bay ngược về sau, đánh xuống một quyền.
Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!
Diệp Thiên đánh ra một quyền, giữa đất trời lan tỏa ánh sáng đỏ. Một quyền ảnh băng qua khoảng cách mấy chục nghìn mét ngang trời, tạo thành hai vầng nhật nguyệt tranh huy. Giữa đất trời, nhật nguyệt cùng xuất hiện, sức mạnh dồi dào đánh vào chưởng ấn xen lẫn long khí.
“Vù!”.
Hai bên đối chọi, đất trời chao nghiêng, mảnh đất hơn mười nghìn mét bên dưới bị lật tung. Trước sự tấn công của luồng sức mạnh đó, ngay cả phế tích núi Vân Vụ cũng không còn tồn tại, bị nổ tung thành cát bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Trên không trung, chưởng lực và quyền kình đối chọi, sóng sức mạnh lan tỏa ra tứ phía. Sau đó chợt nghe tiếng nổ ầm vang lên, chưởng lực và quyền kình đồng thời nổ tung.
“Ầm!”.
Diệp Thiên lùi năm bước trên không trung, mỗi một bước đều giẫm nát không gian, hiện ra hỗn độn tinh không.
Người đàn ông trung niên ở bên dưới cũng bay ngược về sau mười mét. Nếu nhìn kỹ, ống tay áo bên phải của ông ta đã hiện ra vết rách nho nhỏ.
Ông ta nhìn vết rách đó, sát ý trên mặt dần lui đi, thay vào đó là vẻ kinh ngạc.
“Rốt cuộc cậu là ai?”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng hiếm có.
“Tôi là Đan Thần Tử, tam trưởng lão của Đan Thần Cốc, cậu muốn đối địch với Đan Thần Cốc tôi sao?”.