Giọng nói của cô gái truyền từ hư không xuống, êm ái vui tai, nhưng không mang theo bất cứ cảm xúc gì, giống như tiên nữ không dính bụi trần.
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói này, đôi mắt của Diệp Thiên liền đanh lại.
"Giọng nói này..."
Tâm trạng đã lâu không có dao động của Diệp Thiên bỗng lên xuống mãnh liệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo bào trắng, tỏ vẻ không thể tin nổi.
Khí chất hoàn toàn khác biệt, vóc dáng cực kì giống nhau, nhưng giọng nói thì không thể làm giả được.
Khoảnh khắc giọng nói này vang lên, cậu gần như buột miệng thốt ra.
"Tiểu Ảnh!".
Diệp Thiên vừa dứt lời, ánh mắt của cô gái trên bầu trời bỗng tỏ vẻ khó hiểu.
"To gan!".
Sự nghi hoặc chỉ hiện lên thoáng chốc, rồi cô gái nổi giận khẽ quát.
"Ngông cuồng, Tiểu Ảnh là cái tên mà anh có thể gọi sao?".
Hiện giờ ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cái tên Ảnh Tiên Tử trong hơn một năm qua đã trở nên nổi tiếng, vang khắp thế hệ trẻ, không ai là không biết.
Nhưng người dám gọi Tiểu Ảnh chỉ có những đại năng trưởng lão của Chân Vũ Thánh Môn và một số cao nhân tiền bối tung hoành ở thế giới trung tâm Ngân Hà.
Những người khác gặp cô ấy, có ai mà không gọi một tiếng "Ảnh Tiên Tử" đầy kính trọng?
Nhưng Diệp Thiên lại gọi thẳng là "Tiểu Ảnh" như bạn bè thân thiết, một câu nói đã chạm vào vảy ngược của cô ấy.
Nhưng cô ấy vừa lên tiếng, cõi lòng Diệp Thiên lại lần nữa chấn động.
"Giọng nói này không thể nhầm được".
Sắc mặt cậu càng tỏ vẻ phức tạp khó hiểu, đây chắc chắn là giọng nói của Hoa Lộng Ảnh!
"Tiểu Ảnh, chuyện này là sao? Sao em lại ở đây?".
Cậu đanh mắt nhìn Ảnh Tiên Tử trên bầu trời, đồng thời định bay về phía cô ấy, muốn mặt đối mặt xác nhận.
Nhưng cậu vừa cất bước, thì một tiếng phá gió mạnh mẽ đã vang lên ở bên cạnh, chỉ thấy người thanh niên trước đó lên tiếng chế nhạo Mão Chấn, thân hình chợt lóe lên, trên người mang theo tia sét được ngưng luyện tinh thuần hơn cả Mão Chấn.
Thần lôi xanh trắng!
Trong tứ đại thần lôi của vũ trụ thì đây là cấp thứ hai, uy lực cực kì gần với thần lôi xanh trắng được ngưng từ sức mạnh pháp tắc của dải Ngân Hà.
Thần lôi xanh trắng này bao trùm cả người anh ta, tốc độ lập tức nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp 30 lần. Trên bầu trời chỉ có duy nhất một tia sáng trắng lóe lên, sau đó một nắm đấm đã đánh về phía mạn sườn của Diệp Thiên.
So với Mão Chấn trước đó thì quyền này nhanh hơn, tàn ác hơn, sức xuyên thấu mạnh hơn. Diệp Thiên gần như không chút phòng ngự, chỉ có sự bảo vệ do chân lực hỗn độn tự hình thành, nên lập tức bị quyền này đánh bay đi.
"Bốp!".
Diệp Thiên rơi xuống đất như một quả đạn pháo, khiến địa mạch khổng lồ mấy chục nghìn mét gãy đôi, cơ thể cậu cũng bị vùi vào đống đổ nát.
Mão Chấn ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, đồng tử liền co lại, trong lòng thêm mấy phần kiêng dè.
Người thanh niên này kém ông ta không biết bao nhiêu tuổi, vậy mà thực lực còn hơn cả ông ta?
Ông ta là hóa thần lục phẩm hàng thật giá thật, nhưng người thanh niên này còn mạnh hơn, ông ta suy đoán ít nhất cũng phải là hóa thần thất phẩm.
Hơn nữa, Chân Vũ Thánh Môn là thế lực số một ở thế giới trung tâm Ngân Hà, thần thông truyền thừa và kĩ pháp chiến đấu của bọn họ đều vô cùng vững chắc đầy đủ, so với Vân Đỉnh Thiên Cung thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Nếu tính cả những điều này, thì sức chiến đấu của người thanh niên còn mạnh hơn hóa thần thất phẩm bình thường gấp mấy lần, e rằng muốn giết ông ta cũng không cần tốn quá nhiều công sức.
Nghĩ đến đây, ông ta lại càng cúi đầu thấp hơn. Đối mặt với những cường giả thiên kiêu có xuất thân đại môn đại tông như thế này, Vân Đỉnh Thiên Cung của bọn họ chỉ là con sâu cái kiến.
Người thanh niên đánh xong một quyền, liền đứng im trên trời, ngoảnh sang mỉm cười với Ảnh Tiên Tử.
"Dám bất kính với sư muội, thằng nhãi này đúng là chán sống!".
Vẻ mặt anh ta đầy cuồng ngạo và khinh miệt: "Nhưng sư muội này, em có nhầm không đấy? Dựa vào tu vi nguyên anh tứ phẩm của thằng nhãi này mà có thể tiêu diệt được Thiên Thần Tông sao?".
"Theo anh được biết, chẳng phải Thiên Thần Tông có Tiêu Thiên Thần tọa trấn sao? Tuy ông ta chỉ là hóa thần nhất phẩm, nhưng chắc không đến nỗi thua dưới tay một tu sĩ nguyên anh đấy chứ?".
"Huống hồ, với bản lĩnh của thằng nhãi này, sao hắn có thể di chuyển được Chấn Vũ Thần Kiếm Trận chứ? Cho dù là Chấn Vũ Thần Kiếm Trận phiên bản yếu hơn rất nhiều, thì cũng không phải thứ mà một nguyên anh như hắn có thể đối đầu được".
Những lời nói của anh ta hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì.
Nhưng Ảnh Tiên Tử lại nhìn đống đổ nát bụi bay mù mịt bên dưới, sắc mặt hơi khựng lại.
"Lạc Tinh sư huynh, anh cứ cẩn thận chút đi!".
"Có lẽ người này không đơn giản như anh nghĩ đâu".
"Ồ?", người thanh niên tên là Lạc Tinh nhếch môi cười cợt.
"Một nguyên anh tứ phẩm tép riu, cho dù thần thông và kĩ pháp thần kì đến đâu, thì cũng khó mà bù đắp được sự chênh lệch cảnh giới, anh muốn giết hắn thì chỉ cần..."
Còn chưa nói xong, ánh mắt anh ta đã thay đổi.
Toàn thân anh ta bỗng nảy sinh cảnh giác, vội vàng quay lại, một nắm đấm được bao trùm bởi ánh sáng màu xanh đã tới trước lồng ngực anh ta. Anh ta chỉ đành giơ ngang cánh tay lên, dùng chân lực bao bọc cánh tay để chặn lại nắm đấm này.
"Bốp!".
Nắm đấm này đánh trúng cánh tay anh ta, khiến cánh tay anh ta run rẩy dữ dội, còn có cảm giác tê rần. Bản thân anh ta cũng loạng choạng lùi lại năm bước liên tiếp trên bầu trời.
Còn người ra quyền chỉ hơi lảo đảo rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ, chính là Diệp Thiên.
"Lúc nãy anh đánh sướng tay lắm nhỉ?".
Đôi mắt Diệp Thiên sáng như sao, nhìn người thanh niên ở phía trước, trên cánh tay phải của cậu cuồn cuộn ánh sáng màu xanh, nhìn chẳng khác nào một ngọn lửa xanh đang cháy hừng hực.
"Sao lại thế được?".
Người thanh niên tên Lạc Tinh tỏ vẻ kinh hãi, anh ta là hóa thần thất phẩm, còn Diệp Thiên chỉ là nguyên anh tứ phẩm, hai người cách nhau ít nhất 20 cảnh giới nhỏ.
Vậy mà anh ta lại bị Diệp Thiên đánh cho phải lùi bước?
Bị một người có tu vi yếu hơn mình một quyền đánh lui còn khiến anh ta khó chịu hơn là bị giết. Phải biết rằng, anh ta nằm trong tốp mười thiên kiêu tuấn kiệt của Chân Vũ Thánh Môn đó!
"Khốn kiếp!".
Cơn giận tắc nghẹn ở lồng ngực, đồng tử của anh ta đỏ ngầu như máu, sát khí cuồn cuộn, giống như dòng sông máu đang nổi sóng.
"Tao phải giết mày!".
Chân lực màu tím đáng sợ từ trong người anh ta bộc phát, sau đó màu tím thăng hoa, hóa thành từng tia lôi quang xanh trắng, bao trùm cả người anh ta. Từng tia chớp có thể thấy được bằng mắt thường nhảy nhót trong hư không, năng lượng cuồng bạo khiến mặt đất mấy trăm mét vuông bên dưới bị san bằng.
Tây Huyền và Thường Phong đứng ở phía xa quan sát, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không thốt nên lời nào.
Tuy bọn họ là hóa thần, nhưng bất cứ ai đang có mặt ở đây cũng mạnh hơn bọn họ, đây là trận chiến mà bọn họ không thể nhúng tay vào được.
Cảm giác chênh lệch lớn như vậy khiến hai người họ lần đầu tiên sinh lòng hoài nghi về sự khổ tu trong mấy chục nghìn năm của mình.
Nhưng đối mặt với người thanh niên đã dốc hết hỏa lực, ánh mắt Diệp Thiên vẫn không chút thay đổi.
Cậu chỉ ngước mắt lên nhìn Ảnh Tiên Tử vẫn đứng bất động, ánh mắt lóe lên một tia hờn giận và kiên định.
"Tiểu Ảnh, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, và tại sao em lại xuất hiện ở đây!".
"Chờ anh giải quyết xong tất cả bọn họ sẽ hỏi em".
Dứt lời, cậu không chần chừ nữa, khí tức trên đỉnh đầu tỏa ra, hóa thành ba đóa hoa chỉ cảnh không màu, nở rộ giữa không trung.
Cậu muốn kết thúc trận chiến ngay lập tức!