Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên nhìn ra xa, chỉ thấy bóng sáng lơ lửng, ngoại hình tướng mạo của bóng sáng đó cho Diệp Thiên cảm giác quen thuộc, hầu như không khác gì hư ảnh tàn niệm của Hoàng Đế Hiên Viên mà cậu nhìn thấy ở sao Tử Khúc.

“Hoàng Đế, đúng là ông ấy!”.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Diệp Thiên đã có thể khẳng định bóng người ở xa nơi chân trời chính là Hoàng Đế, hơn nữa, không phải hư ảnh tàn niệm gì cả mà là bản tôn linh hồn của ông ấy.

Sức mạnh thần niệm của ông ấy cao hơn tu vi thần niệm ở nhập đạo trung kỳ như cậu gấp mấy lần, lan toả khắp đất trời, chấn động vũ trụ.

Nghìn năm trước, Hoàng Đế chiến đấu một trận với Dương Diệt Sinh ở dải Ngân Hà, dùng một chiêu phân thắng bại. Thông qua tàn niệm Hoàng Đế để lại sao Tử Khúc, Diệp Thiên biết ông ấy đã đến thế giới trung tâm Ngân Hà.

Chỉ là cậu không ngờ lại gặp được Hoàng Đế ở Táng Tiên Đàm bằng cách này.

“Sao Hoàng Đế lại xuất hiện ở đây? Ông ấy nói cuối cùng cũng ra được rồi là sao?”.

Ánh mắt Diệp Thiên dao động, cậu cảm giác được ở xa chân trời trừ dao động thần niệm mạnh mẽ của Hoàng Đế ra còn có vài khí tức vô cùng mạnh mẽ đang bao vây tấn công Hoàng Đế, rõ ràng người đến bất thiện.

Nghĩ đến đó, Diệp Thiên bay vọt về phía Hoàng Đế…

Ở vùng đất xanh tươi của Táng Tiên Đàm, Hoàng Đế đứng giữa không trung, một mình độc chiếm chín trận pháp to lớn, bóng người hơi mờ nhạt.

Bên cạnh Hoàng Đế, chiếc chuông to mấy chục nghìn trượng đứng sừng sững vì bị thần niệm của ông ấy dồn ép mà hơi rung lên, đó là chuông Đông Hoàng từng trấn áp thần hồn của Hoàng Đế.

Ở bên dưới, đám đông hội tụ, mỗi bóng người đều có khí tức mạnh mẽ, tất cả đều thấp hơn cảnh giới thánh nhân. Người dẫn đầu có vẻ mặt nghiêm nghị, kèm theo chút vẻ giận dữ và kinh ngạc.

Người đó chính là yêu hoàng đương nhiệm của Yêu Hoàng Điện, Đông Hoàng Thái Nhất!

“Hiên Viên, quả nhiên ông vẫn giống như lúc ở Trái Đất, không hề yên phận!”.

"Không ngờ một nghìn năm nay, ông lại nhờ vào sự áp chế của chuông Đông Hoàng với thần hồn mà tìm được con đường khác, gắng tu luyện sức mạnh thần niệm của mình đến cảnh giới tu pháp. Tôi càng không ngờ ông lại nhờ vào sức mạnh không gian đặc biệt của Táng Tiên Đàm khoan thủng phòng ngự của chuông Đông Hoàng, giúp ông phá phong ấn ra ngoài”.

“Sớm biết như vậy thì trong chuyến đi đến Táng Tiên Đàm lần này, tôi không nên mang chuông Đông Hoàng theo đến đây, vậy sẽ không để ông có cơ hội thoát ra!”.

Trong giọng nói Đông Hoàng Thái Nhất chứa đựng sự bất mãn và hối hận sâu đậm. Hoàng Đế vốn dĩ bị trấn áp trong chuông Đông Hoàng nghìn năm không đổi.

Lần này Táng Tiên Đàm mở ra, vì tranh đoạt thiên tài địa bảo của Táng Tiên Đàm và mộ phủ của Diệp Kình Thương trong truyền thuyết, ông ta dẫn theo người của Yêu Hoàng Điện vội vã đến Táng Tiên Đàm, đương nhiên cũng mang theo chuông Đông Hoàng bên mình.

Không ngờ sức mạnh không gian đặc biệt này lại ảnh hưởng đến sức mạnh phong ấn của chuông Đông Hoàng ở trình độ nhất định, giúp cho Hoàng Đế mượn dùng sức mạnh thần niệm phá phong ấn ra ngoài.

Ảo ảnh thần hồn của Hoàng Đế loé sáng, khóe miệng lại hiện ra nụ cười lạnh nhạt.

“Đông Hoàng, năm xưa ông dùng thủ đoạn hèn hạ thắng tôi, nhốt tôi trong chuông Đông Hoàng”.

“Bây giờ tôi chỉ dùng chút thủ đoạn kỹ xảo để lấy lại tự do mà thôi”.

“Tôi và ông là đối thủ lâu năm, lúc trước ở Trái Đất ông dẫn dắt yêu tộc bị tôi dẫn dắt đại năng của nhân tộc đánh bại. Nay tôi cũng sẽ có cách ngăn chặn được ông!”.

“Muốn thắng tôi? Cả đời ông cũng không có khả năng đó!”.

Đông Hoàng Thái Nhất nghe vậy, vẻ mặt sa sầm, khóe miệng hiện lên nụ cười dữ tợn.

“Khôi phục tự do? Ông nghĩ thoát khỏi sự ràng buộc của chuông Đông Hoàng là giải quyết được tất cả sao?”.

“Nghìn năm qua đi, ông bị trấn áp nghìn năm, còn tôi có được truyền thừa sức mạnh từ yêu hoàng trước của Yêu Hoàng Điện, thực lực đã khác xưa!”.

“So ra, bây giờ tình thế giữa tôi và ông không còn là ngang tài ngang sức như trước kia nữa, tôi muốn đánh bại ông dễ như trở bàn tay!”.

“Ông thật sự nghĩ dựa vào sức mạnh thần niệm của cảnh giới tu pháp là có thể đối kháng với tôi và các đại năng thánh nhân của Yêu Hoàng Điện sau lưng tôi sao?”.

Đông Hoàng Thái Nhất nói vậy, vẻ mặt của Hoàng Đế Hiên Viên lập tức thay đổi, lần lượt nhìn quanh những người đứng sau ông ta.

Những người đó đều có tu vi trên thánh nhân, khí tức Đông Hoàng Thái Nhất sâu hơn, hoàn toàn khác một nghìn năm trước, sức mạnh thần niệm cảnh giới tu pháp của Hoàng Đế cũng không dò được thực lực thật sự của Đông Hoàng Thái Nhất.

Đông Hoàng Thái Nhất nói không sai, tuy bây giờ Hoàng Đế đã thoát khỏi phong ấn của chuông Đông Hoàng, nhưng tình thế vẫn vô cùng nguy cấp.

Dù là vậy, ông ta cũng không hề sợ hãi, chỉ mỉm cười.

“Bây giờ nhân số bên ông chiếm ưu thế, thực lực cũng chiếm ưu thế, nhưng vậy thì đã sao?”.

“Hoàng Đế Hiên Viên tôi ít nhiều cũng đã chiến đấu hơn mười nghìn trận, có thắng có thua, có trường hợp nào mà chưa từng gặp qua?”.

“Cứ tới đi, tôi cũng muốn thử xem nghìn năm qua đi, rốt cuộc ông đã đạt đến trình độ nào!”.

Ông ta vừa dứt lời, bóng người hư ảo giậm nhẹ chân xuống, một luồng sức mạnh thần niệm dồi dào truyền vào từ trên xuống dưới. Chín trận pháp dưới chân ông ta bắt đầu vận chuyển, chín loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau lặng lẽ dâng tràn.

Kim mộc thủy hỏa thổ, sức mạnh ngũ hành!

Cùng với bốn sức mạnh nguyên tố quang, ám, phong, lôi.

Chín loại chồng lên nhau, trong nháy mắt khu vực nơi có ảo ảnh thần hồn của Hoàng Đế hóa thành một thế giới độc lập quang quái lục ly, chín loại sức mạnh luân phiên thay đổi, cực kỳ quỷ dị.

“Hừ!”, Đông Hoàng Thái Nhất cảm nhận được sự áp bức truyền tới từ trận pháp ở phía trước, mũi không khỏi phát ra tiếng hừ lạnh nhạt.

“Nghìn năm trước, ông chỉ có thể dùng bảy trận cộng lại, nghìn năm sau, ông lại có thể đồng thời sử dụng chín trận pháp!”.

“Cũng tốt, tôi sẽ phá vỡ hoàn toàn thuật Kỳ Môn Độn Giáp của ông!”.

Đông Hoàng Thái Nhất ngước mắt lên, quay sang nhìn những thánh nhân của Yêu Hoàng Điện ở phía sau.

“Các người không được ra tay, hôm nay là ân oán cá nhân của tôi và ông ta, tôi sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất nghiền nát ông ta!”.

Trong giọng nói của ông ta chất chứa sự tự tin rất lớn, một luồng khí tức mãnh liệt lập tức xông thẳng lên trời. Màu máu yêu dị nhuộm đỏ bầu trời, ngay cả chín trận pháp mà Hoàng Đế bố trí cũng không chống đỡ được tác động của luồng sáng màu đỏ yêu dị đó, phát ra tiếng kêu không chịu nổi sức nặng.

Bản thân Hoàng Đế cũng đầy vẻ nghiêm túc, ông ta vốn là hư ảnh thần hồn mờ ảo, chịu đòn tấn công sức mạnh của Đông Hoàng Thái Nhất tấn công thì càng lung lay sắp đổ, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Trước kia phá vỡ phong ấn của chuông Đông Hoàng, ông ta đã tiêu hao phần lớn sức mạnh thần niệm, bây giờ ông ta dùng trạng thái suy yếu này gắng gượng vận chuyển đồng thời chín trận pháp thật sự rất miễn cưỡng.

Bây giờ trước mặt đại địch, ông ta không được phép nghỉ ngơi chút nào, cần phải quyết chiến một trận!

“Hiên Viên, nạp mạng đi!”.

Trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất toát ra sát ý, một tiếng gào trầm thấp vang lên, sau lưng ông ta xuất hiện đôi cánh yêu khổng lồ, tốc độ thoáng chốc vượt qua bốn mươi lần tốc độ âm thanh, lao về phía chín trận pháp của Hoàng Đế.

Hoàng Đế biết đòn đánh này của Đông Hoàng Thái Nhất không hề tầm thường, tinh thần cũng trở nên nặng nề, định điều động bản nguyên linh hồn truyền vào trận pháp, liều chết đánh một trận.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên từ đằng sau, tốc độ không thua kém gì Đông Hoàng Thái Nhất, nháy mắt đã lao đến bên cạnh ông ta. Sau đó, một bàn tay thon dài thò ra, đánh mạnh vào hư không.

“Vù!”.

Hư không lập tức nứt vỡ, những vết nứt khí quyển lan rộng vô số hướng. Đông Hoàng Thái Nhất cũng bị đòn đánh bất ngờ này làm kinh ngạc trong giây lát, miễn cưỡng đưa tay lên đỡ.

Hai bên đối chọi, Đông Hoàng Thái Nhất lảo đảo, cơ thể đang lao về phía trước chợt dừng lại.

Bóng người vừa đến bên cạnh Hoàng Đế thì lùi về sau hai bước, nhưng bước chân lại vô cùng ổn định, mỗi bước chân đều nghiền nát hư không.

Hoàng Đế đang muốn nhìn rõ hình dạng người đến thì một tiếng cười sang sảng vang vọng chân trời.

“Hoàng Đế, từ lúc gặp tàn niệm của ông ở sao Tử Khúc, cuối cùng bây giờ tôi cũng gặp được ông rồi!”.

“Trận chiến hôm nay nhường cho tôi, thế nào?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK