Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả”.

Xung quanh hỗn loạn, tình huống đến quá bất ngờ khiến cho năm người thanh niên hoang mang. Bọn họ tiến sát lại gần nhau với vẻ mặt căng thẳng.

Nhất là với tu vi của họ có thể nhìn thấy cả vào ban đêm vậy mà giờ lại không nhìn thấy gì thì họ càng không biết phải làm sao.

“Mọi người cẩn thận”.

Cô gái tên Sí Tuyết điều động chân lực lên cao nhất, để cho mọi giác quan có thể phát huy được tối đa và cũng nhắc nhở mọi người xung quanh. Đội hình này luôn do cô ta đứng đầu.

Bốn người khác cũng đồng loạt phóng ra sức mạnh. Năm người áp sát lưng vào nhau, chuẩn bị trong tư thế tấn công.

Thế nhưng họ cứ thế mà đối phương vẫn không có động tĩnh gì. Đúng lúc họ đang cảm thấy nghi ngờ thì nguồn sức mạnh kia bỗng tan dần, ánh sáng lại hiện ra. Bọn họ phát hiện ra xung quanh trở nên vô cùng tĩnh lặng, không hề có gì bất thường.

“Thật kỳ lạ”

Cô gái tên Sí Tuyết khẽ lầm bầm: “Vừa rồi là ảo tưởng sao? Hay là bởi vì dị bảo xuất hiện nên mới có hiện tượng kỳ lạ như vậy?”

Đúng lúc này, những người đi cùng cô ta kêu lên và chỉ về phía trung tâm hồ nước.

“Sí Tuyết nhìn kìa”.

Những người khác nghe thấy vậy cũng vội vàng nhìn về phía hồ nước thì thấy lớp ánh sáng bảo vệ đã biến mất, thay vào đó là một bóng hình xuất hiện.

Bóng hình này nhìn tầm 20 tuổi, là một thanh niên với những thớ thịt săn chắc, mái tóc đen nháy.

Người thanh niên cũng nằm lẳng lặng trên mặt hồ theo dòng chảy giống như đang nghỉ ngơi.

“Chuyện gì vậy? Lớp màng bảo vệ dị bảo đã không còn nữa rồi. Người đó là ai thế?”

Trong nháy mắt, năm người tỏ ra nghi ngờ. Cô tái tên Sí Tuyết chần chừ một lúc sau đó bay tới, chộp lấy cánh tay người đàn ông và lôi ra khỏi mặt nước.

Cô ta kéo người thanh niên vào bờ. Người thanh niên vẫn đang nhắm mắt như đang ngủ. Lúc này, cô ta mới nhìn kỹ khuôn mặt của người thanh niên.

Khôi ngô, điềm nhiên là ấn tượng đầu tiên của cô ta về người này. Chỉ có điều cô ta không hiểu, rốt cuộc người đàn ông này là ai, từ đâu tới, tại sao lại nằm ở đây?

“Sí Tuyết”.

Bốn người còn lại nhanh chóng bước tới, cô gái kia nhìn người đàn ông và lộ vẻ nghi ngờ: “Kỳ lạ, người này là ai vậy, nhìn có vẻ không có chút tu vi nào, lại xuất hiện giữa sa mạc thé này, còn ở ngay vùng có dị bảo nữa”.

“Có lẽ nào anh ta cũng phát hiện ra dị bảo và chuẩn bị tới để đoạt lại. Nhưng do tu vi yếu quá nên khi tiếp xúc lớp bảo vệ thì đã bị ngất và rơi xuống hồ nước”.

Trong đó có người lập tức phản ứng ra bèn gật đầu, cũng chỉ có cách giải thích như vậy là đúng thôi Cô gái tên Sí Tuyết chau mày, đang định tìm cách đánh thức người thanh niên thì người này đột nhiên mở mắt.

“Vụt”

Người thanh niên từ từ ngồi dậy, vươn vai như vừa ngủ dậy xong và chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Lâu lắm rồi không trở về, nhớ bầu không khí này ghê”, anh lầm bầm, hít lấy hít để luồng không khí của trái đất vào cơ thể.

Nhìn thấy dáng vẻ của người thanh niên, năm người kia càng tỏ ra nghi ngờ hơn. Sao nhìn người này như mới quay về quê hương vậy, lẽ nào hòn đảo này là nơi ở của anh ta sao? Anh ta là người dân tộc ở đây à?”

Đúng lúc họ còn đang cảm thấy kỳ lạ thì người thanh niên cũng để ý tới cô gái tên Sí Tuyết.

“Nhóc con! Vừa nãy cô kéo tôi vào đúng không?”

Dứt lời, cô gái tên Sí Tuyết lập tức chau mày. Nhóc con sao? Cách gọi này khiến cô ta cảm thấy không thoải mái. Chỉ có trưởng bối hoặc những người mạnh hơn mới có thể gọi cô ta như vậy.Người này không nhiều tuổi hơn cô ta vậy dựa vào cái gì mà gọi cô ta như thế chứ?

Những người bên cạnh cũng nhận ra cô ta không vui, trong đó có một người thanh niên lớn tiếng quát: “Anh có biết nói chuyện không thế, nhóc cái gì mà nhóc”.

“Người cứu anh chính là đệ nhất thiên tài trong các đệ tử của đạo trường Thanh Long – Hoàng Sí Tuyết, 20 tuổi đã đạt tu vi thần phẩm siêu phàm, còn cách tu vi trúc cơ một bước nữa thôi”.

“Cô ấy còn là một trong những kim đan đại năng của Hoa Hạ, là con trai của long hoàng Long Định Thiên, cũng là tu sĩ nguyên anh duy nhất, là đồ tôn của Thanh Long lão nhân Lăng Thanh Long đấy”.

“Khắp hoa hạ này, thậm chí là cả thế giới này, không có mấy người dám gọi cô ấy là cô nhóc, anh thật to gan”.

Người thanh niên nghe thấy vậy thì cũng ngạc nhiên lắm: “Kim đan? Nguyên anh sao?”

Sau khi trầm ngâm thì anh cũng lên tiếng: “Xem ra trong mười năm qua địa cầu xảy ra không ít sự biến đổi, đã có người biết tới kim đan và nguyên anh rồi”.

Hoàng Si Tuyết chau mày, cô ta nhìn người đàn ông: “Anh nói cái gì? Kim đan, nguyên anh là những cảnh giới bắt buộc phải đạt được trên con đường tu tiên. Toàn bộ các võ giả đều biết điều đó, có gì mà kỳ lạ chứ?”

“Còn anh, tự dưng xuất hiện ở đây. Anh có biết với một người bình thường như anh, chỉ cần đi nhầm một bước là sẽ chết ở đây không?”

Giọng nói cô ta mang vẻ giáo điều: “Tôi biết có thể là anh phát hiện ra tung tích của dị bảo, muốn đoạt lấy nó. Nhưng anh có biết, dị bảo này không phải là người có cơ thể bình thường có thể tiếp xúc được không? Không có sức mạnh thì dù có được dị bảo cũng chẳng làm được gì, cuối cùng cũng sẽ bị những cao thủ khác đoạt lấy mà thôi. Rõ chưa?”

Người thanh niên nghe thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ. Anh vừa về trái đất lại còn bị một cô gái chưa tới 20 giáo huấn sao? Nhất là cô gái này còn là con của Long Định Thiên. Điều này khiến anh cảm thấy bất ngờ. Anh đang định lên tiếng thì từ xa có âm thanh vọng tới giống như tiếng nổ và mỗi lúc một lớn hơn.

Năm người Hoàng Si Tuyết phản ứng lại, để lộ vẻ kinh hoàng và nhìn về phía âm thanh phát ra. Ba bóng hình với chân lực và pháp lực đang đứng trong không trung. Trong đó có một người cưỡi một con rắn dị chủng cực lớn, cười lạnh lùng.

“Cô bé, bỏ dị bảo xuống tôi sẽ tha mạng. Nếu không tôi sẽ khiến các người thành bữa ăn cho bảo bối của tôi đấy. Các người tự lựa chọn đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK