Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1741

Bàn tay chân nguyên mang màu sắc khác nhau va chạm một lần, sau đó hai người đều nở nụ cười, phòng đấu giá cũng yên tĩnh trở lại, Lư Chính Vũ sừng sững đứng đó, bàn tay vẫn duy trì tư thê’ như trước, ánh mắt mang đầy lạnh lẽo.

“Anh Liên, đây là buổi đấu giá nhà họ Lư tôi tổ chức, là lão già tôi chủ trì toàn cuộc, ông ngang nhiên ra tay cướp đoạt, là khinh nhà họ Lư tôi? Hay là khinh Lư Chính Vũ tôi?”

Nói đến lời cuối cùng, lạnh giá trong mắt ông ta tựa như đông cứng lại, ẩn chứa tức giận vô cùng.

“Ha ha!”. Sắc mặt Liên Đạo Thành lập tức thay đổi, thu bàn tay về rồi cười khan một tiếng.

“Nhìn thấy đồ vật hơi kích động, nhất thời thất lễ, mong anh Lư bỏ qua cho!”

Mặc dù ông ta đang xin lỗi nhưng giọng điệu vẫn như thường, không hề có chút áy náy, rõ ràng là chưa từng để ở trong lòng. Ánh mắt Lư Chính Vũ càng thêm lạnh lẽo, Bích Ba Yên Khách ra tay cướp đoạt vật phẩm đấu giá ngay trước mặt rất nhiều đồng liêu trong giới võ đạo Hoa Hạ, vậy chẳng khác gì không coi nhà họ Lư ông ta ra gì, không coi Lư Chính Vũ ông ta ra gì ông tơ thật sự rất tức giận.

“Liên Đạo Thành, ai trong chúng ta cũng muốn lấy được món đồ này, nhưng đã đến phòng đấu giá nhà họ Lư, vậy phải Tuân theo quy củ của nhà Lư, ông muốn ra tay cướp đoạt, có phải không coi chúng tôi ra gì hay không””

Lúc này, đột nhiên Cô Giang Điếu Tấu nói ra.

Đôi mày rậm của Bàng Mông cũng dựng thẳng lên, lạnh lùng nói: “Anh Liên, muốn lấy được đồ thì ra giá đi, trắng trợn ra tay cướp đoạt, há chẳng phải phá hỏng quy củ!”

Nghe giọng điệu của ông ta, rõ ràng cực kỳ bất mãn với cách làm của Liên Đạo Thành, trái lại là Lệ Tà, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang ý cười sâu xa, lại không hề lên tiếng.



Liên Đạo Thành nhìn thấy hai vị vương cấp trăm năm tỏ vẻ bất mãn, dù ông ta kiêu ngạo thế nào thì cũng chỉ có thể nhượng bộ mấy phần, xua tay nói.

“Tôi không có ý đó, lần này mọi người đến đây đều là vì thanh kiếm gãy bên trong hộp đá này, sao tôi có thể trắng trợn ra tay cướp đoạt?”

“Các vị không cần căng thẳng! Vừa rồi tôi chỉ muốn nhìn xem đồ trong hộp đá có phải là thanh tàn kiếm kia hay không, chứ không hề muốn ra tay cướp đoạt, kế tiếp đều nghe anh Lư sắp xếp!”

Ông ta nói rồi ngồi xuống ghế, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, mấy người còn lại thấy vậy cũng đều ngồi xuống, chờ đợi Lư Chính Vũ chủ trì toàn cuộc, bắt đầu đấu giá hộp đá.

Trong lòng Lư Chính Vũ tức giận, nhưng lúc này ở trước mặt mọi người, ông ta cũng không thể ngang nhiên tìm Liên Đạo Thành tính sổ, chỉnh đành coi như không có chuyện gì.

Trước mặt mọi người, Lư Chính Vũ giơ ngón tay ra, một cơn gió nổi lên, hóa thành lưỡi gió sắc bén, cắt ngang phần đỉnh của hộp đá.

Lúc này tiếng kiếm lanh lảnh trước đó lại càng rõ ràng, một hơi thở cổ xưa từ trong hộp đá phun ra ngoài, mang theo tia sáng chói lọi.

Sau đó, một thanh kiếm gãy đen tuyền được chế tạo bằng chất liệu đặc thù bay vào trong tay Lư Chính Vũ, hiển hiện trước mặt tất cả mọi người.

Trên thanh kiếm gãy có dấu vết rỉ sét, rõ ràng đã trải qua biết bao năm tháng, nhưng trong rỉ sét lại ẩn hiện mấy tia sáng thần thánh, nói rõ vinh quang tột đỉnh mà nó từng trải qua, các võ giả lớn tuổi nhiều kinh nghiệm ở đây đều có thể nhìn ra phi phàm bên trong thanh kiếm này.

Đưa ra cho mọi người xem xong, Lư Chính Vũ lại thả thanh kiếm gãy vào hộp đá, sắc mặt trang nghiêm nói.

“Các vị, đây chính là thanh kiếm mà Trường Hà Kiếm Tiên tung hoành vô địch năm trăm năm trước luôn mang theo bên mình, không thể giả được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK