Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên anh, nguyên anh chân chính ngưng tụ thành hình trên đỉnh đầu Diệp Thiên, lặng lẽ lơ lửng.

Một lúc sau, nguyên anh đó chạy xuống dưới, chui vào thần phủ của Diệp Thiên. Sau đó, tiếp tục chạy đến lồng ngực, cuối cùng chồng lên vị trí trái tim của Diệp Thiên.

Vừa vào nguyên anh, nguyên anh đã thành tâm mạch, nhất tâm đồng thể, bổ trợ lẫn nhau.

Nguyên anh trong cơ thể bất cứ một tu sĩ nguyên anh nào cũng là bảo tàng lớn nhất của người đó, ẩn giấu trong tim, đại diện cho sức sống mạnh mẽ và cội nguồn sức mạnh của người đó.

Không thể dùng ngoại lực để cướp đoạt nguyên anh, bởi vì một khi bị ngoại lực can thiệp, người bị cướp chỉ cần một ý nghĩ là có thể phân rã nguyên anh trong cơ thể.

Chỉ khi nào tự nguyện dâng hiến bản thân mới có thể giao nguyên anh hoàn chỉnh cho người khác, nhưng loại người này trên khắp vũ trụ cũng vô cùng hiếm có, ai lại muốn từ bỏ hi vọng luân hồi chuyển thế, tự dâng hiến nguyên anh?

Dương U Minh lại là một trường hợp cực kỳ hiếm hoi trong số hàng triệu người tu tiên, tự nguyện dâng hiến nguyên anh cho Diệp Thiên, để Diệp Thiên nhận được bảo tàng trước nay chưa từng có.

Đây cũng là cơ hội và vốn liếng duy nhất để Diệp Thiên có thể phân cao thấp với Dương Diệt Sinh.

Diệp Thiên sử dụng chân lực hỗn độn và năng lực thôn phệ, cộng thêm sức mạnh nguyên anh của Dương U Minh đã ngưng tụ thành công nguyên anh thuộc về chính mình. Thoát khỏi kim đan, bước vào cảnh giới nguyên anh chân chính!

“Soạt!”.

Một chiếc lọng giống như cột trụ che trời giáng từ trên trời xuống, rộng đến mấy nghìn mét, che phủ Diệp Thiên.

Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Dương Diệt Sinh chấn động. Ông ta biết, đây là khi tiến vào nguyên anh dẫn tới đất trời cộng minh, lọng càng lớn chứng tỏ nguyên anh ngưng tụ càng mạnh.

Năm xưa ông ta bước vào nguyên anh cũng chỉ tạo thành chiếc lọng to gần nghìn mét, nhưng của Diệp Thiên lại dài đến cả mấy nghìn gần mười nghìn mét. Có thể thấy nguyên anh do Diệp Thiên ngưng tụ mạnh đến mức nào.

Diệp Thiên đắm mình trong chiếc lọng trời giáng. Sau đó, trong ánh nhìn kinh ngạc khó hiểu của Dương Diệt Sinh, cậu bước từng bước trên bầu trời, giống như thần tiên.

Ba đóa hoa không màu đồng thời nở rộ, Phệ Thiên Trường Sinh Thể cũng đồng thời mở ra.

Giữa kim đan thần phẩm và nguyên anh nhất phẩm cách nhau một lằn ranh, nhưng lại là khoảng cách một trời một vực.

Lúc này, Diệp Thiên đã tiến vào một cấp độ thần linh khác, sức mạnh đâu chỉ gấp mấy lần trước kia?

Cảm giác áp bức mạnh mẽ ập vào mặt, ngay cả Dương Diệt Sinh tu vi hóa thần cũng không khỏi run rẩy.

“Tôi không tin!”.

Dương Diệt Sinh vô cùng phẫn nộ, ngay sau đó vung tay: “Thái Dương Thần Ấn!”.

Ấn kết khó hiểu to mấy trăm trượng hình thành, sau đó một ấn kết chia làm chín, xếp thành hàng trước mặt ông ta.

“Cửu Ấn Gia Thân!”.

Dương Diệt Sinh hô lên, chín ấn kết đều quay ngược vào trong cơ thể của Dương Diệt Sinh. Trên da dẻ của Dương Diệt Sinh hiện lên một chuỗi chín ký hiệu khó hiểu.

“Cảnh giới cao nhất của Thái Dương Thần Ấn, Cửu Ấn Quy Nhất, lấy tôi làm ấn!”.

“Ấn thứ mười!”.

Theo tiếng hô khẽ của ông ta, trên người ông ta tỏa ra ánh sáng vàng ngút trời. Những đường vân ảo diệu từ trên đỉnh đầu, tứ chi, huyết quản bay ra, nối liền với nhau thành tấm lưới trên không trung. Cuối cùng bao trùm cả ông ta, hóa thành một quang ấn màu vàng rộng gần mười nghìn mét.

Lúc trước ở Tinh Ngân Chi Nhãn, Mai Nhược Lãnh từng sử dụng Thái Dương Thần Ấn một lần, nhưng cô ta chỉ có thể dùng tới cấp độ Cửu Ấn Gia Thân, còn ấn thứ mười thì cô ta còn chưa nghe qua.

Bây giờ, Dương Diệt Sinh sử dụng Thái Dương Thần Ấn đến cực hạn. Uy lực của ấn thứ mười này còn mạnh hơn chín ấn cộng lại, thêm vào đó, ông ta sử dụng nó khi ở cảnh giới hóa thần, thế như chẻ tre dường như có thể đánh nát tinh hà.

Toàn bộ sao Dương Thần rung chuyển dữ dội trước luồng sức mạnh đáng sợ này, tựa như ngày tận thế đã tới, đất trời đổ nghiêng xuống.

Trước uy thế to lớn của Dương Diệt Sinh, Diệp Thiên lại không hề biến sắc, chỉ vung tay nắm vào hư không.

“Xoẹt!”.

Ánh chớp đầy trời tràn tới từ trên cao, ngưng tụ nơi lòng bàn tay cậu, hóa thành một thanh kiếm ánh sáng đúc bằng sấm sét.

Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm!

Sức mạnh hủy diệt lan tràn, đối chọi ngang sức với ấn thứ mười Thái Dương Thần Ấn của Dương Diệt Sinh, chia cắt mặt đất ra làm hai.

Diệp Thiên không vội chém ra kiếm này, mà đạp chân vào hư không.

“Vù!”.

Bầu trời chấn động, bốn luồng sáng bùng lên trên tay chân Diệp Thiên, sau đó bốn linh thể thần thú Lân, Phụng, Long, Hổ đều xuất hiện.

Trong phút chốc, tiếng lân gào, phượng hót, rồng kêu, hổ gầm chấn động càn khôn, lay động bát hoang.

Bốn loại sức mạnh lửa, băng, gió bão, sấm sét dâng tràn, dung hòa với chân lực hỗn độn của Diệp Thiên, rót cả vào Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm!

“Vù!”.

Trên không trung nổ ra dao động kỳ lạ, không gian xung quanh rung chuyển, hơi thở của cái chết khó mà đặt tên truyền ra từ trên quang kiếm trong tay Diệp Thiên.

Quang kiếm sấm sét lấp lóe màu tím xanh nháy mắt hóa thành bốn màu vàng, lam, thanh, tím. Ở giữa bốn màu điểm xuyết một màu đen, đại diện cho nguồn gốc của chân lực hỗn độn.

Năm loại sức mạnh kết hợp một chỗ, chấn động khủng khiếp, truyền ra từ quang kiếm trong tay Diệp Thiên, khiến Diệp Thiên có cảm giác không giữ nổi.

Nhưng dưới sức mạnh tinh thần và thể xác của Diệp Thiên, thanh kiếm dung luyện năm màu ấy cuối cùng cũng dần dần phục tùng sự khống chế của cậu.

“Mày lấy danh nghĩa Chân Vũ, lại dung hòa sức mạnh tứ thần thú và chân lực hỗn độn, vậy mày sẽ được gọi là…”.

“Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm!”.

Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm. Ngay khi cậu ngẩng đầu lên, Dương Diệt Sinh đã đánh ra một chưởng, thân hóa thành quang ấn, đẩy Thái Dương Thần Ấn chu vi gần mười nghìn mét về phía cậu.

Diệp Thiên không vui không buồn, động tác không nhanh không chậm, nhẹ nhàng chém ra một kiếm.

“Soạt!”.

Kiếm này không dẫn tới sự bạo động năng lượng nào, cũng không có bất cứ uy thế kinh thiên động địa nào, chỉ có một chùm ánh sáng ngũ sắc to bằng bàn tay được đẩy về phía trước.

Chắc chắn thua xa Thái Dương Thần Ấn đáng sợ chu vi mười nghìn mét đó!

Nhưng ngay khi hai thứ va chạm vào nhau, đất trời bỗng ngưng đọng!

Ánh vàng rực rỡ trên Thái Dương Thần Ấn lập tức bị đóng băng, sau đó bắt đầu bị đồng hóa thành màu ngũ sắc với tốc độ rất nhanh, sau đó biến mất, chỉ còn bóng dáng của Dương Diệt Sinh hiện ra.

Sau lưng Dương Diệt Sinh không có tiếng nổ nào vang lên, không có dao động sức mạnh nào, nhưng vùng đất và không trung trong phạm vi hàng chục nghìn mét xung quanh bỗng dưng biến mất.

Phải, là biến mất, không thấy bất cứ dấu vết nào, không để lại thứ gì, bỗng dưng biến mất như vậy, chỉ để lại một mảnh hư vô hỗn độn.

“Không… thể… nào!”.

Dương Diệt Sinh không còn động tác nào nữa, nhìn kỹ sẽ phát hiện quanh người ông ta đã giăng đầy vết nứt lớn nhỏ giống như mạng nhện, từ đầu tới chân, lan khắp mỗi một bộ phận.

Thần hồn trong thần phủ của ông ta và nguyên anh vũ hóa thành thần vừa trưởng thành đến hình thái thiếu niên cũng bị vết nứt bao vây, chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ tan rã.

Bây giờ ông ta còn tồn tại giữa đất trời là nhờ sử dụng sức mạnh tàn dư của cảnh giới hóa thần giữ vững thân hình, nếu không, giờ phút này ông ta đã tiêu tan.

Cho dù như vậy, ông ta cũng chỉ có thể kiên trì vài phút mà thôi. Sau vài phút, ông ta vẫn sẽ biến mất khỏi thế gian, hóa thành vô hình!

Nhưng ông ta không cam tâm, ông ta không phục, ông ta không tin, vì sao mình đã thăng cấp lên hóa thần mà vẫn thất bại trong tay Diệp Thiên?

“Không có gì là không thể!”.

Khí tức của Diệp Thiên cũng xuất hiện sự hỗn loạn, khẽ thở dốc. Lần đầu sử dụng Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm khiến cậu cũng tiêu hao rất lớn.

Dù vậy cậu vẫn ngước mắt nhìn chằm chằm Dương Diệt Sinh, nói từng câu từng chữ: “Nếu ông đi chắc từng bước, đột phá lên hóa thần thực thụ, thì cho dù là tôi bây giờ chưa chắc đã làm gì được ông”.

“Tiếc là ông lại chọn cách sai lầm nhất, tôi tin rằng lúc này ông cũng đã nhận ra”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, dường như tiếc than, lại như châm biếm: “Ngũ Linh Huyết Châu thật sự có thể giúp ông thăng cấp hóa thần thành công, nhưng cái giá của nó là ông sẽ mất đi mọi thứ mình đã vất vả tu luyện trước kia. Ví dụ như hai đóa hoa chỉ cảnh cùng với đạo thể tiên thiên mà ông dốc lòng tu luyện”.

“Thậm chí, ngay cả dị tượng đất trời tự sinh ra khi ông đột phá hóa thần cũng không thể sử dụng. Hóa thần như ông chỉ là hóa thần giả mà thôi!”.

“Cảnh giới của ông quả thật đã được nâng cao, nhưng đáng tiếc, dục tốc thì bất đạt. Nếu như ông vẫn có thể sử dụng hoa chỉ cảnh và đạo thể tiên thiên, thắng thua giữa tôi và ông sẽ còn là ẩn số”.

“Nhưng thế gian này không có nếu như!”.

Diệp Thiên xua tan quang kiếm trong tay, hạ xuống từ trên cao, chốt câu cuối cùng cho trận chiến này.

“Dương Diệt Sinh, mọi thứ kết thúc rồi!”.

Nghe được câu này, Dương Diệt Sinh nở nụ cười thê thảm, sau đó tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp bầu trời, cơ thể của ông ta cũng bắt đầu tan rã.

Cuối cùng, bá chủ dải Ngân Hà một đời lại hóa thành cát bụi tại đây, thần hồn tiêu tan, chỉ có tàn tích của trận chiến kinh động lòng người là còn sót lại.

Diệp Thiên đứng trên đống phế tích, chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm lặng chưa từng thấy.

Sự đời vô thường, một vị truyền kỳ của dải Ngân Hà đã ngã xuống, một truyền kỳ mới lại lên ngôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK