Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thiên Thần khẽ quát một tiếng, từng đường vân trận pháp kì dị ở bên dưới bỗng dưng như được ban cho sinh mệnh, bắn ra ánh sáng đỏ xung thiên.

Sau đó ánh sáng đỏ chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang xám, ba màu đỏ trắng xám bắt đầu thay đổi luân phiên, giống như cực quang vẽ lên bầu trời, bao trùm cả khu vực mấy chục nghìn mét vào trong.

Diệp Thiên và Cổ Khê Nhược đều bị ba luồng sáng đỏ trắng xám do trận pháp hình thành bao trùm, Cổ Khê Nhược lập tức biến sắc.

“Chân Võ Trảm Thần Trận?”.

Cô ta ngây người ra nhìn ba luồng sáng đỏ trắng xám xung quanh, sự sợ hãi tột độ khiến toàn thân cô ta nổi da gà.

Cô ta biết sự lợi hại của trận pháp này, năm đó Tiêu Thiên Thần đã dựa vào nó để bắt được Đông Minh Thuần là hóa thần nhất phẩm, dù ông ta chỉ có tu vi thần anh tam biến.

Bây giờ Tiêu Thiên Thần đã thực sự trở thành hóa thần, nếu thi triển trận pháp này thì uy lực đương nhiên sẽ tăng lên gấp bội, hơn xa trước đây.

Điều khiến cô ta sợ hãi nhất không phải là uy lực của Chân Võ Trảm Thần Trận, mà là thời cơ Tiêu Thiên Thần khởi động trận pháp. Khoảnh khắc khởi động trận pháp, Tiêu Thiên Thần không đưa ra bất cứ tín hiệu hay cảnh báo nào cho cô ta. Bây giờ cô ta cũng bị kẹt trong phạm vi uy lực của trận pháp.

Đây là trận pháp có thể giết được hóa thần, một hóa thần giả như cô ta thì chống lại sao được?

Ánh mắt Diệp Thiên sâu thẳm, nhìn luồng sáng ba màu đang không ngừng thay thế nhau ở xung quanh. Giờ phút này, cậu cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm, cơ thể bỗng dưng trở nên cảnh giác.

“Hóa ra vừa nãy ông nuốt nhiều đan dược tăng cường thần niệm như vậy là để nâng cao sức mạnh, khởi động trận pháp khổng lồ này?”.

Diệp Thiên nhìn về phía Tiêu Thiên Thần, nheo mắt lại: “Thứ đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà? Chắc hẳn trận pháp này chính là chỗ dựa vững chắc nhất của ông nhỉ? Muốn dùng nó để khiến tôi bị thương sao?”.

Mái tóc đen của Tiêu Thiên Thần bay tán loạn, đôi mắt trắng xám hóa thành màu đỏ như máu, chứa đầy sát khí tàn bạo.

“Diệp Lăng Thiên, tôi đã nói rồi, đừng tưởng có sức mạnh pháp tắc hộ thân là có thể bất bại”.

“Trận pháp này đủ để giết chết cậu, gần chục nghìn năm trước, vị hóa thần duy nhất được sinh ra ở dải Ngân Hà đã bại bởi trận pháp này”.

“Ồ?”, Diệp Thiên nghe thấy thế, sắc mặt hơi thay đổi.

Cậu nhớ rõ vị hóa thần đầu tiên của dải Ngân Hà chính là lão tộc trưởng của tộc Đông Minh, cũng là bố của Đông Minh Dạ, ông nội của Thiên Luân.

“Lão tộc trưởng của tộc Đông Minh mà thua trong tay ông sao?”.

Gần chục nghìn năm trước thì chắc chắn tu vi của Tiêu Thiên Thần chưa đạt tới hóa thần, vậy mà chỉ dựa vào trận pháp này lại có thể đánh bại hóa thần sao?

Giờ phút này, Diệp Thiên bỗng chốc tỉnh ngộ, hóa ra đây chính là nguyên nhân tại sao Tiêu Thiên Thần lại muốn dụ cậu đến sao Thiên Thần. Bởi vì trận pháp này không thể di chuyển được, chỉ có thể khởi động ở sao Thiên Thần mới phát huy uy lực mạnh nhất”.

“Nói nhiều cũng vô ích, hôm nay, tôi sẽ dùng trận pháp này bắt cậu, giam cầm linh hồn của cậu, biến bản nguyên linh hồn của cậu thành chất dinh dưỡng tu luyện của tôi. Tỏa Thiên Nghiên trong tay cậu cũng sẽ thuộc về tôi!”.

Ánh mắt ông ta xuất hiện vẻ gần như là điên cuồng, còn Diệp Thiên thì hừ lạnh một tiếng, thần niệm lại dâng lên.

Một bàn tay thần niệm khổng lồ trăm trượng xuất hiện mé bên trái đằng sau Tiêu Thiên Thần, xuyên qua không gian đánh tới, mắt thấy sắp vỗ lên vai ông ta.

“Soạt!”.

Ngay sau đó, chuyện lạ xảy ra, chỉ thấy trên người Tiêu Thiên Thần tỏa ra một luồng năng lượng ba màu đỏ trắng xám, lan ra xung quanh, vỗ bàn tay thần niệm khổng lồ thành mảnh vụn.

“Hử?”.

Diệp Thiên hơi biến sắc, nhưng không dừng tay, thần niệm của cậu lại dâng lên, nắm đấm thần niệm tiếp tục vươn ra từ nơi trống rỗng vừa nổ tung khi nãy, đánh vào bụng dưới của Tiêu Thiên Thần.

“Bốp!”.

Một âm thanh trầm nặng vang lên, Tiêu Thiên Thần bị đánh trúng, nhưng vẫn không chút suy suyển, ngược lại nắm đấm thần niệm nổ tung thành những đốm sáng đầy trời.

“Cái gì?”.

Giờ phút này, Diệp Thiên không khỏi biến sắc, cậu đanh mắt nhìn, chỉ cảm thấy cơ thể của Tiêu Thiên Thần được một luồng năng lượng ba màu đỏ trắng xám rất mỏng bao bọc, dường như quanh người ông ta hình thành một dòng nước đang chảy chậm rãi, vô cùng vô tận. Luồng năng lượng ba màu này nhìn có vẻ yếu ớt, dễ bị phá vỡ, nhưng Diệp Thiên lại cảm nhận được sức mạnh cực kì bá đạo khủng khiếp trên đó.

“Là sức mạnh trận pháp?”.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi lóe lên, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Còn Tiêu Thiên Thần thì cười khẩy: “Diệp Lăng Thiên, bây giờ cậu có thể điều động sức mạnh không gian trong khu vực này, tôi quả thực không phát hiện ra quỹ đạo tấn công của cậu. Nhưng tôi chỉ cần gia trì sức mạnh của Chân Võ Trảm Thần Trận này lên người thì cậu sẽ không phá được phòng ngự của tôi”.

“Còn tôi, dùng sức mạnh thần niệm điều động sức mạnh trận pháp, phóng là công, thu là phòng, phạm vi mấy chục nghìn mét quanh đây đều là sân nhà của tôi”.

Ngay sau đó, ông ta chỉ điều một ý niệm, một luồng kiếm mang màu đỏ máu bắn ra từ phía trước người ông ta, kéo dài hơn chục nghìn mét, giáng xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.

Nhát kiếm này so với kiếm mang ông ta chém từ Bóng Đêm Trắng Xám trước đó còn mạnh mẽ sắc bén hơn. Kiếm ý cuồng bạo được huy động nhờ sức mạnh trận pháp lên đến đỉnh phong. Ba màu đỏ trắng xám xung quanh còn nhường đường cho nhát kiếm này, dường như giữa đất trời chỉ còn mỗi nhát kiếm này khai thiên.

“Vù!”.

Thần mang trong mắt Diệp Thiên lóe lên, Càn Khôn Luyện Thần Ấn lập tức bắn ra màn sáng màu vàng hơn mười trượng, chắn trên đỉnh đầu cậu.

Nhưng lần này, màn sáng màu vàng lại không khiến kiếm mang bắn ra như trước đó. Kiếm mang chém thẳng vào nó, hai bên chạm nhau, làm bắn ra những tia lửa rực rỡ chói mắt.

“Cái gì?”.

Ánh mắt Diệp Thiên đanh lại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Màn sáng màu vàng này ẩn chứa sức mạnh pháp tắc, vậy mà kiếm mang màu đỏ máu này lại có thể bất chấp sức mạnh pháp tắc chém vào màn sáng được. Lẽ nào trong kiếm mang màu đỏ máu này cũng ẩn chứa sức mạnh pháp tắc?

Chỉ có pháp tắc đối pháp tắc thì mới có thể triệt tiêu lẫn nhau, sau đó chính là so sánh sức mạnh thuần túy.

“Rắc!”.

Đúng lúc này, một âm thanh giòn tan vang lên, chỉ thấy màn sáng màu vàng xuất hiện một vết nứt. Kiếm mang màu đỏ máu kia vẫn vô cùng mạnh mẽ, tiếp tục ép xuống, khiến vết nứt trên màn sáng càng ngày càng dài, mắt thấy sắp vỡ vụn.

Diệp Thiên cảm thấy màn sáng sắp không trụ được nữa, lập tức hừ lạnh một tiếng, khẽ quát lên.

“Phệ Thiên Trường Sinh Thể, mở!”.

Ánh sáng xanh tím bắn ra từ người cậu, sức mạnh thân xác cường hãn giống như mãnh thú hồng hoang sổ lồng.

Khoảnh khắc kiếm mang màu đỏ máu chém rách màn sáng màu vàng, cậu cũng đồng thời tung quyền, sức mạnh của tam hoa tụ đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể được thi triển đến cực điểm, nghênh đón chính diện kiếm mang màu đỏ.

“Bốp!”.

Trong hư không vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, ba màu đỏ trắng xám cuốn ngược lại. Dưới quyền này của Diệp Thiên, kiếm mang màu đỏ máu với khí thế hung hãn kia bị đánh cho tan tác.

Còn Diệp Thiên cũng lùi lại một bước, trên nắm đấm xuất hiện một vệt trắng rất nông, nhưng vẫn không bị nhát kiếm này chém rách lớp phòng ngự.

“Hử?”.

Tiêu Thiên Thần thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Không ngờ ngoài sức mạnh thần niệm, sức mạnh thân xác của cậu cũng lớn đến mức này. Đây là đạo thể tiên thiên, hơn nữa còn là đạo thể tiên thiên nằm ít nhất tốp 30 trong bảng xếp hạng 100 đạo thể của vũ trụ đúng không?”.

Nghĩ đến đây, đôi mắt ông ta lại càng đỏ lên, tất cả những con át chủ bài của Diệp Thiên, hết món này đến món khác đều khiến một lão gia hơn chục nghìn tuổi như ông ta phải thèm muốn đố kị.

Nếu để ông ta biết đây không phải là đạo thể tiên thiên mà là đạo thể trường sinh, thì chắc là ông ta lại càng phát cuồng hơn.

Nhưng sự kinh ngạc của ông ta chỉ hiện lên một thoáng, ngay sau đó, ánh mắt ông ta lại bị ý chí giết chóc xung thiên lấp đầy.

“Diệp Lăng Thiên, dù hôm nay cậu có con át chủ bài gì, thì cũng phải bỏ mạng ở đây!”.

“Bởi vì hôm nay là ngày Chân Võ Trảm Thần Trận có uy lực mạnh nhất từ khi ở Thiên Thần Tông đến nay”.

Dứt lời, ông ta vung bàn tay, thần niệm dâng lên, nhưng ông ta không nhằm vào Diệp Thiên, mà là Cổ Khê Nhược cũng đang bị nhốt trong trận pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK