White đan ngón tay vào nhau và nói yếu ớt: “Viện trọng tài của chúng ta trước giờ chỉ có mười Thẩm phán vương. Hàng trăm năm nay cũng chưa có người mới nào đủ tư cách đứng trên ngai vàng này!”
“Diệp Vân Long của thủ đô Hoa Hạ vốn cũng có đủ tư cách và tiềm lực này, nhưng nhà họ Diệp mà ông ta sinh sống có lai lịch quá lớn mạnh, cấp trên lo lắng ảnh hưởng quá lớn nên không tìm đến ông ta!”
“Nhưng Diệp Lăng Thiên thì khác, cậu ta chỉ có một thân một mình đi đến ngày hôm nay, là người tay trắng lập nghiệp, không có thân phận lai lịch gì
“Tuy là một thiếu niên, nhưng cậu ta là người quyết đoán, ra tay chưa bao giờ dung túng, có phong cách của vương tướng. Đây là nhân tài hiểm hoi mà viện trọng tài chúng ta cần!”
Ánh mắt White nhấp nháy, giọng nói kiên định không hề dao động.
“Vậy nên lần này bảy người chúng ta cùng nhau đi đến Hoa Hạ, nhất định phải mang theo Diệp Lăng Thiên trở về!”
Sáu người còn lại gật đầu lia lịa, lúc này rốt cuộc họ cũng hiểu rõ chân tơ kẽ tóc. Tuy rằng trong lòng vẫn không ngăn được sự kinh ngạc nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ đã im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng.
“Nếu … Diệp Lăng Thiên không muốn gia nhập viện trọng tài, chúng ta cũng không thể bắt sống cậu ta, vậy thì phải làm sao?”
Mọi người cũng đồng thời nghĩ đến câu hỏi này, họ quay đầu nhìn về phía White.
Chỉ thấy White khẽ nhấc lòng bàn tay lên thành hình con dao, đưa vạch một đường qua cổ mình.
“Giết!”
Viện trọng tài đã đưa Diệp Thiên vào danh sách kế hoạch, sau khi chuẩn bị đơn giản, bảy trọng tài viên chia thành bảy đường bắt đầu bí mật lẻn vào Hoa Hạ, bân thân Diệp Thiên căn bản không hề hay biết chuyện này.
Sau khi trở về Lư Thành và thu xếp công việc của gia đình Hà Tuệ Mẫn, ngày hôm sau, người của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm đã đích thân đến tận nhà xin gặp.
Bọn họ không chỉ trả lại toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm, mà còn chia phần lớn tài nguyên của nhà họ Phùng ở tỉnh Xuyên cho họ. Những tập đoàn trước đó từng tham gia bao vây Tập đoàn Thiên Lâm cũng lần lượt kéo đến nhà họ Tiếu để xin lỗi khiến Tiếu Lâm hoang mang lo sợ, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn những doanh nhân giàu có tai to mặt lớn trông giống như bậc vãn bối ở nhà họ Tiếu mình thì đột nhiên hiếu ra rằng tất cả những điều này là do Diệp Thiên làm.
“Phù!”
Cô ta thở ra một hơi, đôi mắt đẹp sáng ngời, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
“Vận mệnh của em, anh đã giúp em xoay vần quá nhiều quá nhiều lần rồi. cả đời này, trái tim em còn có thể chứa được người đàn ông khác nữa hay sao?”
Trong mắt cô gái hiện lên một ánh mắt vô cùng kiên định, những suy nghĩ ngu xuẩn tự chà đạp mình trước đó đã bị quên lãng từ lâu.
Không cần biết thái độ của Diệp Thiên đối với cô ta như thế nào, cô ta chỉ biết rằng trong cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ yêu người đàn ông khác được nữa.
Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Cửu Long, Diệp Thiên đang dựa vào ghế sô pha bằng da, lật xem thông tin mà Ngô Quảng Phú đưa lên.
“Cậu Thiên, giá trị thị trường hiện tại của Tập đoàn cửu Long chúng ta đã lọt vào top năm mươi trên thế giới và đang tiếp tục mở rộng phát triển. Nhưng vì trước đây chúng ta cần thiết lập uy quyền và thương hiệu cho Tẩy Túy Đan, trước giờ vẫn tìm người phát ngôn chuyên môn cho những phương diện này. Hiện giờ Tẩy Túy Đan đã đang đi vào quỹ đạo, cả trong và ngoài nước đều có sức ảnh hưởng rất lớn, vì vậy bên
marketing đề nghị chúng ta nên tìm một ngôi sao nổi tiếng có tên tuổi để làm đại diện phát ngôn mới!”
“Bên chỗ tôi đẵ có một vài ứng viên thích hợp rồi. Cậu Thiên hãy ra quyết định chọn lựa, tôi lập tức tìm người đàm phán!”
Ngô Quảng Phú kính cẩn đứng sang một bên và giới thiệu với Diệp Thiên.
“Tìm một người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn?”
“Diệp Vân Long của thủ đô Hoa Hạ vốn cũng có đủ tư cách và tiềm lực này, nhưng nhà họ Diệp mà ông ta sinh sống có lai lịch quá lớn mạnh, cấp trên lo lắng ảnh hưởng quá lớn nên không tìm đến ông ta!”
“Nhưng Diệp Lăng Thiên thì khác, cậu ta chỉ có một thân một mình đi đến ngày hôm nay, là người tay trắng lập nghiệp, không có thân phận lai lịch gì
“Tuy là một thiếu niên, nhưng cậu ta là người quyết đoán, ra tay chưa bao giờ dung túng, có phong cách của vương tướng. Đây là nhân tài hiểm hoi mà viện trọng tài chúng ta cần!”
Ánh mắt White nhấp nháy, giọng nói kiên định không hề dao động.
“Vậy nên lần này bảy người chúng ta cùng nhau đi đến Hoa Hạ, nhất định phải mang theo Diệp Lăng Thiên trở về!”
Sáu người còn lại gật đầu lia lịa, lúc này rốt cuộc họ cũng hiểu rõ chân tơ kẽ tóc. Tuy rằng trong lòng vẫn không ngăn được sự kinh ngạc nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ đã im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng.
“Nếu … Diệp Lăng Thiên không muốn gia nhập viện trọng tài, chúng ta cũng không thể bắt sống cậu ta, vậy thì phải làm sao?”
Mọi người cũng đồng thời nghĩ đến câu hỏi này, họ quay đầu nhìn về phía White.
Chỉ thấy White khẽ nhấc lòng bàn tay lên thành hình con dao, đưa vạch một đường qua cổ mình.
“Giết!”
Viện trọng tài đã đưa Diệp Thiên vào danh sách kế hoạch, sau khi chuẩn bị đơn giản, bảy trọng tài viên chia thành bảy đường bắt đầu bí mật lẻn vào Hoa Hạ, bân thân Diệp Thiên căn bản không hề hay biết chuyện này.
Sau khi trở về Lư Thành và thu xếp công việc của gia đình Hà Tuệ Mẫn, ngày hôm sau, người của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm đã đích thân đến tận nhà xin gặp.
Bọn họ không chỉ trả lại toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm, mà còn chia phần lớn tài nguyên của nhà họ Phùng ở tỉnh Xuyên cho họ. Những tập đoàn trước đó từng tham gia bao vây Tập đoàn Thiên Lâm cũng lần lượt kéo đến nhà họ Tiếu để xin lỗi khiến Tiếu Lâm hoang mang lo sợ, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn những doanh nhân giàu có tai to mặt lớn trông giống như bậc vãn bối ở nhà họ Tiếu mình thì đột nhiên hiếu ra rằng tất cả những điều này là do Diệp Thiên làm.
“Phù!”
Cô ta thở ra một hơi, đôi mắt đẹp sáng ngời, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
“Vận mệnh của em, anh đã giúp em xoay vần quá nhiều quá nhiều lần rồi. cả đời này, trái tim em còn có thể chứa được người đàn ông khác nữa hay sao?”
Trong mắt cô gái hiện lên một ánh mắt vô cùng kiên định, những suy nghĩ ngu xuẩn tự chà đạp mình trước đó đã bị quên lãng từ lâu.
Không cần biết thái độ của Diệp Thiên đối với cô ta như thế nào, cô ta chỉ biết rằng trong cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ yêu người đàn ông khác được nữa.
Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Cửu Long, Diệp Thiên đang dựa vào ghế sô pha bằng da, lật xem thông tin mà Ngô Quảng Phú đưa lên.
“Cậu Thiên, giá trị thị trường hiện tại của Tập đoàn cửu Long chúng ta đã lọt vào top năm mươi trên thế giới và đang tiếp tục mở rộng phát triển. Nhưng vì trước đây chúng ta cần thiết lập uy quyền và thương hiệu cho Tẩy Túy Đan, trước giờ vẫn tìm người phát ngôn chuyên môn cho những phương diện này. Hiện giờ Tẩy Túy Đan đã đang đi vào quỹ đạo, cả trong và ngoài nước đều có sức ảnh hưởng rất lớn, vì vậy bên
marketing đề nghị chúng ta nên tìm một ngôi sao nổi tiếng có tên tuổi để làm đại diện phát ngôn mới!”
“Bên chỗ tôi đẵ có một vài ứng viên thích hợp rồi. Cậu Thiên hãy ra quyết định chọn lựa, tôi lập tức tìm người đàm phán!”
Ngô Quảng Phú kính cẩn đứng sang một bên và giới thiệu với Diệp Thiên.
“Tìm một người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn?”