Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 2459

“Cậu em Diệp, đi thôi, tôi dẫn cậu tới phòng của cậu!”

La Túc ở bên cạnh thấy Diệp Thiên nhìn chằm chằm theo hướng La Thanh Chỉ và La Không Nhàn rời đi thì lập tức vô Diệp Thiên một cái, kéo cậu đi về phía phòng kề.

Bấy giờ Diệp Thiên mới thu hồi ánh mắt, cùng lúc đó, La Không Nhàn đang nói chuyện với La Thanh Chỉ đột nhiên khựng lại.

“Hửm?”

La Thanh Chỉ cảm nhận được sự bất thường của cha, hỏi với vẻ kỳ lạ: “Cha, cha sao thế?”


La Không Nhàn nhíu mày, sau khi cảm nhận kỹ càng, ông ta mới thu lại thuật Nhiếp Tâm, nghiêm trọng nói: “Ngay thời khắc ban nãy thôi, cha cảm thấy hình như mình bị người ta nhìn trộm!”

“Vả lại, đối phương chẳng qua chỉ điều tra sơ sài thôi, nhưng cha lại cảm thấy, dường như tất cả bí mật của mình đã bại lộ trong lòng bàn tay của đối phương rồi!”

“Sao cơ?”

La Thanh Chỉ rất sửng sốt: “Làm sao có thể như thế được? ở Mai Thành này, chỉ có cha và bác Lăng là hai vị vương cấp chín sao. Người có thể dễ dàng điều tra mà không bị cha phát hiện, chí ít cũng cần thực lực hoàng cấp chứ?”

“Trong nội môn, những vương cấp mà con biết, ngoại trừ ông nội và Lăng lão ra, cũng chỉ có vài vị trưởng lão hộ viện của học viện Khiên Kham thôi, nhưng những người ấy hiển nhiên sẽ không điều tra cha, rốt cuộc là ai?”

La Không Nhàn cũng nghĩ mãi mà không hiểu được, nhưng trước giờ ông ta rất nhạy cảm với sức mạnh linh hồn, cũng chính nhờ được ông ta di truyền cho điều này mà La Thanh Chỉ mới có thể phát giác chuyện Lăng Phong gắn ấn ký linh hồn lên người Diệp Thiên, ông ta có thể chắc chắn rằng ban nãy không phải ảo giác của bản thân.



“Thanh Chỉ, chuyện này mình con biết thôi là được, đừng nói với người ngoài. Đối phương cũng chỉ điều tra dò xét chứ không có ác ý gì, tính ra cũng không quan trọng lắm!”

Nghe thấy lời dặn của cha, La Thanh Chỉ gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại không ngừng hấp háy, không biết nghĩ đến điều gì.

Đến nhà họ La, Diệp Thiên được La Túc sắp xếp vào ở trong phòng kế dành cho người ăn kẻ ớ, tuy là phòng kế nhưng bên trong đầy đủ dụng cụ, sạch sẽ gọn gàng, cũng coi như khá thoải mái; vả lại bên ngoài phòng kế còn thiết kế một viện lạc độc lập quy mô nhỏ, có thể làm chỗ hóng mát nghỉ ngơi, môi trường cũng rất thanh nhã.

Chập tối, ăn cơm xong, La Túc và những người khác hẹn nhau tới thanh lâu hoặc sòng bài, Diệp Thiên từ chối thịnh tình của họ, một mình ngồi xuống đình viện bên ngoài phòng kế, ngắm nhìn bầu trời sao mà ngẩn ngơ.

Hắn đã có dự định, chỉ cần tìm hiểu rõ cách tiến vào Huyền Môn thế nào, hắn sẽ lập tức rời khỏi nhà họ La.

Hắn vốn định hóng mát ngắm trăng, qua khoảng nửa giờ sẽ về phòng ngồi thiền, nào ngờ có vị khách không mời tìm tới.

“Một mình ngồi đây, không uống chút rượu à?”

La Thanh Chỉ thay một bộ váy dài màu xanh phỉ thúy, trông rất thanh thuần và xinh đẹp, dưới ánh trăng lại có thêm chút tư vị mông lung.

Cô ấy xách theo một bình rượu, ngồi xuống trước mặt Diệp Thiên.

“Cô hai!”

Diệp Thiên thấy vậy, giả bộ hoảng hốt đứng bật dậy, ôm quyền hành lễ với La Thanh Chỉ.

Ánh mắt La Thanh Chỉ đảo tới đảo lui trên người Diệp Thiên trong thoáng chốc, đột nhiên đặt bình rượu xuống, ánh mắt trở nên sắc bén hơn vài phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK