Chương 3336
“Bây giờ tinh thể Trái Đất sẽ thuộc về thần điện Thái Dương chúng tôi!”.
“Vù!”.
Lực hút mạnh mẽ tuôn ra, cuốn vô số bụi bặm lên trời, cát đá vụn cũng bị thổi bay đi. Vào lúc này, đám mây hình nấm khổng lồ thoáng chốc tan biến.
Giữa lòng bàn tay An Hà Đạo giống như có một hố đen cỡ nhỏ, tỏa ra lực hút vô cùng vô tận. Gã muốn làm đương nhiên là hút tinh thể Trái Đất từ trong cơ thể Diệp Thiên ra.
Từ khi gã đuổi đến đây, gã đã phát hiện ra hai luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, vĩ đại ẩn giấu trong cơ thể Diệp Thiên. Đó là sức mạnh của hai ngôi sao, chứng tỏ trên người Diệp Thiên có tinh thể của hai ngôi sao.
Diệp Thiên là đứa con sao trời của Trái Đất, tất nhiên một trong hai sẽ là tinh thể của Trái Đất. Chỉ cần gã lấy được hai tinh thể đó, mục đích của thần điện Thái Dương nhằm vào Trái Đất đã thành công được một nửa.
“Chẳng trách tình báo của chúng tôi thăm dò ở Trái Đất thế nào cũng không phát hiện ra vị trí của tinh thể, hóa ra nó luôn được giấu trên người cậu!”.
Ánh mắt gã không buồn không vui, giống như đối diện với một con kiến không có sức phản kháng vậy.
Vừa rồi gã dùng sức mạnh tinh thần kết thành tơ, ngăn chặn hành động của Diệp Thiên, để đòn tấn công toàn lực của Thiên Luân đánh trúng Diệp Thiên. Theo gã thấy với thực lực của mình, nếu chống đỡ một đòn toàn lực của nguyên anh tam phẩm như Thiên Luân trong tình huống không kích hoạt đạo thể, gã cũng không dám nói mình có thể tránh khỏi chấn thương, Diệp Thiên đương nhiên càng không cần phải nói.
Gã tin rằng một đòn của Thiên Luân đủ để khiến Diệp Thiên bị thương nặng, gã muốn lấy tinh thể Trái Đất sẽ không tốn chút sức lực nào.
“An Hà Đạo?”.
Nhìn thấy An Hà Đạo xuất hiện, Thiên Luân lập tức sửng sốt, trong mắt toát ra sự giận dữ.
“Vừa rồi là anh đã can thiệp vào?”.
Lúc nãy gã sử dụng Ma Đao Cách Thế, rõ ràng cảm giác được Diệp Thiên đang định sử dụng sức mạnh chống đỡ, nhưng cuối cùng lại dừng động tác. Mọi chuyện hiển nhiên đều là do An Hà Đạo nhúng tay vào.
“Hừ!”, trên khuôn mặt lạnh lùng của An Hà Đạo hiện lên nụ cười khinh thường.
“Anh nghĩ nếu tôi không ra tay, một đao của anh có thể dễ dàng đánh trúng cậu ta thế sao?”.
“Khốn nạn!”, nghe An Hà Đạo nói, lửa giận trong lòng Thiên Luân lập tức thiêu đốt.
“Tôi đã lấy được cây Thánh Linh và linh mạch trong di tích, ân tình Dương Diệt Sinh cứu tôi xem như đã trả xong. Đây là chuyện giữa tôi và Diệp Lăng Thiên, bất cứ ai cũng không có tư cách nhúng tay vào!”.
“Anh dám âm thầm gây cản trở, muốn chết?”.
Gã vừa dứt lời đã đánh ra một chưởng, chưởng phong sắc bén như đao chém nghiêng xuống.
Gã chỉ đứng cách An Hà Đạo khoảng một trượng, chưởng đao này hoàn toàn không có khoảng cách thời gian nào, chém thẳng đến cổ An Hà Đạo.
“Keng!”.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Thiên Luân cảm thấy mu bàn tay truyền tới cơn đau, trong nháy mắt cả cánh tay tê dại, hơi run rẩy. An Hà Đạo để mặc gã chém vào cổ mình, chỉ hơi nghiêng cổ đi, không hề có chút tổn thương nào.
“Cái gì?”.