Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, đại não hồi lâu cũng không hồi lại được.
Tại sao lại có thể đứng trên mặt nước mà không cần tựa vào bất cứ thứ gì?
Trong số bảy người, một thân hình quyến rũ và bốc lửa bước ra, nhìn thẳng vào Diệp Thiên với giọng ngọt ngào quyến rũ.
“Diệp Lăng Thiên, chúng tôi đã nói nhất định sẽ trở lại tìm cậu!”
Bà ta vừa dứt lời, Diệp Thiên thì không có phản ứng gì, nhưng Tiêu Ngọc Khanh thì vô cùng kinh ngạc và trợn tròn hai mắt.
“Diệp Lăng Thiên? Cậu ta là Diệp Lăng Thiên?”
Ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được là Đế Vương Bất Bại hung hãn vô địch đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ là chính là Diệp Thiên!
“Diệp Lăng Thiên?”
Tiêu Ngọc Khanh choáng váng, một trận ớn lạnh từ đầu đến lòng bàn chân nổi lên, ông ta không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Vốn dĩ ông ta vẫn đang đoán thân phận của Diệp Thiên, nhưng lúc này, ông ta cảm thấy mọi chuyện đột nhiên đã được giải quyết.
Cậu chỉ mới chưa đầy hai mươi tuổi, tu vi đã đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, còn có thể dễ dàng đẩy lui ông ta, có thể dùng canh khí chống lại đạn dược. Ngoại trừ Đế Vương Bất Bại xếp hạng hàng đầu Hoa Hạ ra thì liệu còn có ai có thể làm được như vậy?
Ông ta thầm mừng rỡ vì mình không ra tay hấp tấp. Nếu không, với thực lực và bản lĩnh của Diệp Thiên, e rằng ông ta sẽ bị cậu giết ngay tại chỗ.
Một mình Diệp Thiên đã có thể giết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou, muốn giết ông ta đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay.
“Cậu ta là Diệp Lăng Thiên?”
Vẻ mặt của Tiêu Chí Lâm biến đổi, ngay sau đó cậu ta lại phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng trào dâng sự tuyệt vọng.
Cậu ta đã bị Diệp Thiên hủy bỏ võ công, vốn dĩ cậu ta còn đang mong ông nội sẽ báo thù cho mình, nghiền nát Diệp Thiên thành trăm mảnh. Nhưng cuối cùng Diệp Thiên lại là
Đế Vương Bất Bại mà ngay cả ông nội cậu ta cũng phải khiếp sợ. Thù này còn báo kiểu gì được nữa đây?
Hai mắt Tiêu Tường mở to và không ngừng nhấp nháy. Bàn tay nhỏ đã che lấy đôi môi đỏ mọng.
Tiêu Ngọc Khanh đã từng nói với các anh chị em họ rằng nếu nói đến các cao thủ võ thuật của Hoa Hạ, chỉ có hai người là họ không thể dây vào. Trong số đó, người đáng sợ nhất là Diệp Lăng Thiên, người đứng đầu trong danh sách xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.
Cô ta luôn mơ ước được nhìn thấy Diệp Lăng Thiên một lần, tận mắt chứng kiến phong thái vô song của cậu. Nhưng cô ta không thể ngờ rằng sự tồn tại bất khả chiến bại áp đảo giới võ thuật Hoa Hạ này vừa rồi còn ngồi chung bàn với cô ta lại chính là Diệp Thiên mà lúc đầu cô ta coi thường.
Diệp Thiên hoàn toàn không thèm để ý tới những suy nghĩ của mọi người, cậu chỉ nhìn bảy người trên hồ nước trước mặt và nheo mắt lại.
Người phụ nữ quyến rũ đứng ra nói chuyện chính là ma nữ Hỏa Mị Evelyn trước đó đã từng đụng độ với cậu ở ngoại ô đường Lục Hoàn. Phía sau bà ta còn có Huyết Đao Fast cùng năm người khác mà cậu chưa từng gặp.
“Hừ!”
Khóe miệng cậu cong lên, cậu cười thành tiếng: “Hôm đó tôi không giết hai người, hôm nay tìm thêm được năm trợ thủ lại dám đến tìm tôi ư?”
Diệp Thiên lên tiếng, Tiêu Ngọc Khanh còn đang kinh ngạc lúc này mới định thần lại. Ông ta nhìn về phía hồ nước, ánh mắt lần lượt quét qua bảy người, con ngươi lập tức run lên, vẻ mặt kinh hãi.
“Người của viện trọng tài?”
Tuy ra chốn giang hồ chưa bao lâu nhưng ông ta cũng là một người có võ công cực kỳ cao thâm, đương nhiên ông ta biết được sự tồn tại của thế lực hắc ám là viện trọng tài.
Cái đáng sợ của viện trọng tài khiến ngay cả ông ta cũng phải cảm thấy lạnh sống lưng, không dám có bất cứ hiềm khích gì với họ. Nghe nói cao thủ trong viện trọng tài nhiều như mây, muốn gia nhập thì ít nhất căn cơ tu luyện phải đạt tới trình độ chí tôn võ thuật. Và người ta còn đồn đại rằng không ít người đạt qua mức chí tôn võ thuật trong viện trọng tài vô cùng thần bí đáng sợ.
“Ma nữ Hỏa Mị Evelyn, Huyết Đao Fast, Bàn Tay Sắt White, Hỏa Nam Yim, Bạo Phong Nữ Taylor, Kẻ sát nhân Daun, còn có cả…Chiến thần giấu mặt?”
Tiêu Ngọc Khanh đếm từng người một. Tuy rằng ông ta không hề quen biết toàn bộ những người này, nhưng dựa vào hơi thở và đặc trưng trên người họ, ông ta có thể đoán ra được thân phận của bảy người. Đọc đến cái tên nào, ngữ khí của ông ta càng nặng nề thêm một chút. Đến cuối cùng, ông ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, gần như cứng họng.
Tại sao lại có thể đứng trên mặt nước mà không cần tựa vào bất cứ thứ gì?
Trong số bảy người, một thân hình quyến rũ và bốc lửa bước ra, nhìn thẳng vào Diệp Thiên với giọng ngọt ngào quyến rũ.
“Diệp Lăng Thiên, chúng tôi đã nói nhất định sẽ trở lại tìm cậu!”
Bà ta vừa dứt lời, Diệp Thiên thì không có phản ứng gì, nhưng Tiêu Ngọc Khanh thì vô cùng kinh ngạc và trợn tròn hai mắt.
“Diệp Lăng Thiên? Cậu ta là Diệp Lăng Thiên?”
Ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được là Đế Vương Bất Bại hung hãn vô địch đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ là chính là Diệp Thiên!
“Diệp Lăng Thiên?”
Tiêu Ngọc Khanh choáng váng, một trận ớn lạnh từ đầu đến lòng bàn chân nổi lên, ông ta không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Vốn dĩ ông ta vẫn đang đoán thân phận của Diệp Thiên, nhưng lúc này, ông ta cảm thấy mọi chuyện đột nhiên đã được giải quyết.
Cậu chỉ mới chưa đầy hai mươi tuổi, tu vi đã đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, còn có thể dễ dàng đẩy lui ông ta, có thể dùng canh khí chống lại đạn dược. Ngoại trừ Đế Vương Bất Bại xếp hạng hàng đầu Hoa Hạ ra thì liệu còn có ai có thể làm được như vậy?
Ông ta thầm mừng rỡ vì mình không ra tay hấp tấp. Nếu không, với thực lực và bản lĩnh của Diệp Thiên, e rằng ông ta sẽ bị cậu giết ngay tại chỗ.
Một mình Diệp Thiên đã có thể giết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou, muốn giết ông ta đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay.
“Cậu ta là Diệp Lăng Thiên?”
Vẻ mặt của Tiêu Chí Lâm biến đổi, ngay sau đó cậu ta lại phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng trào dâng sự tuyệt vọng.
Cậu ta đã bị Diệp Thiên hủy bỏ võ công, vốn dĩ cậu ta còn đang mong ông nội sẽ báo thù cho mình, nghiền nát Diệp Thiên thành trăm mảnh. Nhưng cuối cùng Diệp Thiên lại là
Đế Vương Bất Bại mà ngay cả ông nội cậu ta cũng phải khiếp sợ. Thù này còn báo kiểu gì được nữa đây?
Hai mắt Tiêu Tường mở to và không ngừng nhấp nháy. Bàn tay nhỏ đã che lấy đôi môi đỏ mọng.
Tiêu Ngọc Khanh đã từng nói với các anh chị em họ rằng nếu nói đến các cao thủ võ thuật của Hoa Hạ, chỉ có hai người là họ không thể dây vào. Trong số đó, người đáng sợ nhất là Diệp Lăng Thiên, người đứng đầu trong danh sách xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.
Cô ta luôn mơ ước được nhìn thấy Diệp Lăng Thiên một lần, tận mắt chứng kiến phong thái vô song của cậu. Nhưng cô ta không thể ngờ rằng sự tồn tại bất khả chiến bại áp đảo giới võ thuật Hoa Hạ này vừa rồi còn ngồi chung bàn với cô ta lại chính là Diệp Thiên mà lúc đầu cô ta coi thường.
Diệp Thiên hoàn toàn không thèm để ý tới những suy nghĩ của mọi người, cậu chỉ nhìn bảy người trên hồ nước trước mặt và nheo mắt lại.
Người phụ nữ quyến rũ đứng ra nói chuyện chính là ma nữ Hỏa Mị Evelyn trước đó đã từng đụng độ với cậu ở ngoại ô đường Lục Hoàn. Phía sau bà ta còn có Huyết Đao Fast cùng năm người khác mà cậu chưa từng gặp.
“Hừ!”
Khóe miệng cậu cong lên, cậu cười thành tiếng: “Hôm đó tôi không giết hai người, hôm nay tìm thêm được năm trợ thủ lại dám đến tìm tôi ư?”
Diệp Thiên lên tiếng, Tiêu Ngọc Khanh còn đang kinh ngạc lúc này mới định thần lại. Ông ta nhìn về phía hồ nước, ánh mắt lần lượt quét qua bảy người, con ngươi lập tức run lên, vẻ mặt kinh hãi.
“Người của viện trọng tài?”
Tuy ra chốn giang hồ chưa bao lâu nhưng ông ta cũng là một người có võ công cực kỳ cao thâm, đương nhiên ông ta biết được sự tồn tại của thế lực hắc ám là viện trọng tài.
Cái đáng sợ của viện trọng tài khiến ngay cả ông ta cũng phải cảm thấy lạnh sống lưng, không dám có bất cứ hiềm khích gì với họ. Nghe nói cao thủ trong viện trọng tài nhiều như mây, muốn gia nhập thì ít nhất căn cơ tu luyện phải đạt tới trình độ chí tôn võ thuật. Và người ta còn đồn đại rằng không ít người đạt qua mức chí tôn võ thuật trong viện trọng tài vô cùng thần bí đáng sợ.
“Ma nữ Hỏa Mị Evelyn, Huyết Đao Fast, Bàn Tay Sắt White, Hỏa Nam Yim, Bạo Phong Nữ Taylor, Kẻ sát nhân Daun, còn có cả…Chiến thần giấu mặt?”
Tiêu Ngọc Khanh đếm từng người một. Tuy rằng ông ta không hề quen biết toàn bộ những người này, nhưng dựa vào hơi thở và đặc trưng trên người họ, ông ta có thể đoán ra được thân phận của bảy người. Đọc đến cái tên nào, ngữ khí của ông ta càng nặng nề thêm một chút. Đến cuối cùng, ông ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, gần như cứng họng.