Chương 2444
Nghĩ đến đây, cậu do dự một chút, sau đó lập tức giơ tay cúi đầu với cô gái: “Cảm ơn cô!”
Diệp Lăng Thiên cậu uy chấn thiên hạ, dường như trước giờ cậu chưa từng nói với ai chữ cảm ơn. Hôm đó tuy rằng cậu bất tỉnh, nhưng với sức mạnh của Phệ Thiên thần thể, cho dù con quái vật ở cấp bậc mạnh hơn nữa cũng không thể khiến cậu tổn thương.
Nhưng cô gái lúc đó không hề hay biết, cô ấy chỉ nghĩ cậu là một kẻ yếu đuối đã đi lạc đường, vì vậy cô ấy đã ra tay cứu cậu, còn nhường xe của mình cho cậu. Tinh nghĩa này cũng xứng đáng nhận được chữ ‘cảm ơn’ của cậu.
Ánh mắt cô gái như sương mai, vẻ mặt lạnh lùng, cô chỉ gật đầu với Diệp Thiên.
“Anh đã tỉnh rồi, nhìn thần sắc của anh, có lẽ cơ thể cũng không đáng lo nữa!”
“Tôi đã thăm dò cơ thể của anh, anh không hề có chân lực, cũng không có một chút khí cảm nào. ở tiểu thế giới này, điều đó có nghĩa rằng anh chính là một người bị bỏ rơi, kết quả cuối cùng chính là bị đi đày!”
“Nhưng gia tộc họ La chúng tôi trước giờ có truyền thống cưu mang người bị bỏ rơi, nếu như anh bằng lòng, có thể ở lại nhà họ La chúng tôi để lao động, anh sẽ không phải lo lắng về chuyện ăn ở, sau này có thể cũng có cơ hội khôi phục lại chân lực!”
“Ra đi hay ở lại, anh tự mình quyết định đi!”
“Kẻ bị bỏ đi” chính là kiểu người trong tiểu thế giới ai mạnh thì ở lại, kẻ yếu bị đào thải, thiên phú luyện khí tu tiên dần dần yếu đi, cuối cùng hoàn toàn mất đi khả năng luyện khí, kiểu người người này gần như đa phần đều bị đá ra khỏi tiểu thế giới, rơi vào tình cảnh bị đi đày.
Nhà Mộ Dung lúc đầu cũng chính vì dần dần mất đi thiên phú tu tiên, bị đuổi ra khỏi tiểu thế giới, chỉ là nhà Mộ Dung được coi như một kiểu khá đặc biệt trong số những “kẻ bị bỏ đi” mà thôi, sau khi bọn họ bị đuổi ra khỏi tiểu thế giới, lại dần dần khôi phục thiên phú tu võ luyện khí, lại một lần nữa tỏa sáng.
Nhưng kiểu như nhà Mộ Dung chỉ là trường hợp rất hiếm, những kẻ bị bỏ đi
còn lại không ai ngoại lệ, sau khi bị đuổi ra khỏi tiểu thế giới, toàn bộ đều biến mất! “Là đi hay ở, tự anh chọn đi?”.
Cô gái nhìn Diệp Thiên, trên mặt không có biếu cảm gì nhiều, giống như đang nhìn một người lạ vậy.
Trong mắt cô ấy, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một “kẻ bị bỏ đi” bị đuổi ra khỏi tiếu thế giới mà cô ấy ngẫu nhiên gặp mà thôi, cô ấy cứu Diệp Thiên cũng là vì truyền thống nhà họ La, với lại một chút khí chất trên người Diệp Thiên.
Bây giờ lựa chọn mà cô ấy cho Diệp Thiên là lựa chọn mà đa số “kẻ bị bỏ rơi” của tiểu thế giới đều nằm mơ cũng muốn, bất kỳ ai xuất thân từ tiểu thế giới đều không hy vọng bị đi đày, bọn họ từ đầu đến cuối đều mang theo một niềm tin, có thể tu luyện khí lại trong những ngày tháng sau này, một lần nữa trở thành một người tu tiên.
“Làm lao động chân tay?”.
Diệp Thiên nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cậu uy chấn thiên hạ, tung hoành bốn phương, làm gì có ai nói những lời như bắt cậu phải lao động chân tay chứ? Nhưng bây giờ lần đầu tiên đến tiểu thế giới này lại bị một cô gái kém cậu vài tuổi coi thường cậu.
Cậu còn chưa trả lời, thì một người đàn ông đô con bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Nhóc con!”.
Người đàn ông đô con cười lớn, vỗ vào vai Diệp Thiên nói: “Cô hai của chúng tôi đang muốn tốt cho cậu đó, cậu cũng không muốn bị người khác phát hiện rồi cho ra khỏi tiểu thế giới đúng không?”.