Trái Đất, bờ biển Đông Hải!
Diệp Kình Thương tùy ý ngồi dựa vào một hòn đảo không người, Hư Nhược Vô đứng ở bên cạnh, nhìn bầu trời trong xanh rộng lớn.
Diệp Thiên đã rời Trái Đất được nửa năm, trong nửa năm nay, tốc độ phục hồi của linh lực Trái Đất ngày càng nhanh hơn, rất nhiều yêu thú lớn mạnh lần lượt xuất hiện. Mà loài người cũng sinh ra rất nhiều người tu tiên có thiên phú trác tuyệt, dựa vào linh lực dồi dào, đặt chân lên con đường tu tiên, phất lên như diều gặp gió.
Cùng với sự quật khởi của người tu tiên, địa vị của những nước lớn vốn thống trị Trái Đất cũng càng lung lay hơn. Thậm chí những cường quốc hàng đầu như Mễ Quốc, Hoa Hạ, Sa Nga đều chủ động tìm một số người tu tiên để hợp tác, củng cố địa vị của mình trên thế giới.
Diệp Kình Thương và Hư Nhược Vô không nhúng tay vào những việc này, bởi vì đây là ảnh hưởng bắt buộc khi linh lực phục hồi.
Trong vũ trụ này, sức mạnh vĩnh viễn hơn tất thảy mọi thứ!
"Kình Thương!".
Hư Nhược Vô đang ngẩng đầu nhìn trời xanh, bỗng nhớ đến một chuyện.
"Lúc trước ông từng nói ông có được một thứ, chính thứ này đã khiến Thần Sáng Thế liên thủ với Tử Dương Đế, Thủy Tổ Vạn Thú, Lục Mục Thiên Ma bao vây giết hại ông!".
"Cho dù ông trốn vào dải Ngân Hà, dùng phương thức khác để tái sinh ở Trái Đất, bọn họ vẫn không buông tha, liên thủ với nhau bày Hạo Thiên Tiệt Linh Trận để hạn chế ông khôi phục thực lực!".
"Tôi rất tò mò, ông để thứ đó ở một nơi trong dải Ngân Hà thật sao?".
Trong lúc nói chuyện, sâu trong đồng tử ông ta hiện lên một tia vàng nhạt cực nhỏ, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất ngay, ngay cả Diệp Kình Thương cũng không chú ý tới.
Diệp Kình Thương đứng lên, chắp hai tay phía sau, đứng trên vách núi, sắc mặt tỏ vẻ sâu xa.
"Thứ đó không ở trên người tôi, thậm chí còn không ở dải Ngân Hà!".
"Tôi đã để nó ở nơi an toàn nhất!".
"Ồ? Không ở dải Ngân Hà?".
Hư Nhược Vô nghe thấy thế, ánh mắt chợt động.
"Ông là linh hồn Trái Đất, dùng dải Ngân Hà làm nền tảng sức mạnh, chỉ cần dải Ngân Hà không bị phá hủy, thì không ai có thể thắng được ông! Dải Ngân Hà chẳng phải là nơi an toàn nhất sao?".
"Vậy mà ông không để nó ở dải Ngân Hà?".
Giọng nói của Hư Nhược Vô dường như có chút nóng nảy, Diệp Kình Thương lập tức ngoảnh đầu lại, có chút kỳ quái nói: "Nhược Vô, ông sao vậy? Tại sao bỗng dưng hỏi đến chuyện này?".
Hư Nhược Vô khựng lại, mỉm cười nói: "Tôi chỉ tò mò thôi".
"Thứ này có thể ép những lão quái vật đã tồn tại mấy triệu năm như Thần Sáng Thế đồng thời ra tay thì chắc chắn là cực kỳ quan trọng".
"Tôi chỉ cảm thấy, chúng ta nên dùng hết sức lực, coi việc bảo vệ thứ kia là chuyện quan trọng hàng đầu".
Diệp Kình Thương nhìn chằm chằm Hư Nhược Vô, sau đó gật đầu.
"Tuyệt đối không được để thứ kia rơi vào tay đám Thần Sáng Thế, nhưng tôi cũng nói rồi, tôi đã giấu nó ở nơi an toàn nhất, một nơi mà đám Thần Sáng Thế tuyệt đối không ngờ tới".
"Nơi an toàn nhất?", Hư Nhược Vô ngước mắt lên: "Ý ông là..."
Diệp Kình Thương mỉm cười, bình thản thốt ra ba chữ.
"Tộc họ Diệp!".
"Tộc họ Diệp?", Hư Nhược Vô nghe thấy thế liền biến sắc.
"Sao lại như vậy được?".
"Lúc trước ông bị bốn người bọn họ vây giết bỏ chạy, tính toán thời gian thì lúc đó con trai cả của ông mới đạt đến cảnh giới thánh nhân. Nếu đám Thần Sáng Thế đến tộc họ Diệp lục soát thì chẳng phải đã rơi vào tay bọn họ rồi sao?".
Chỉ thấy Diệp Kình Thương mỉm cười, ánh mắt cực kỳ tự tin.
"Cả tộc họ Diệp quả thực không ai ngăn được bọn họ, nhưng như vậy cũng đúng ý của tôi".
"Người ta bảo nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, năm đó tôi bị bọn họ vây giết bỏ chạy, chắc chắn bọn họ nghĩ rằng tôi luôn mang theo thứ kia bên người. Tôi cũng truyền đạt một thông tin sai lệch cho bọn họ, đó là tôi giấu thứ kia ở một nơi của dải Ngân Hà, khiến bọn họ không dám ra tay phá hủy dải Ngân Hà, cũng để tôi có cơ hội được nghỉ ngơi dưỡng sức".
"Nhưng bọn họ không ngờ, tôi lại để thứ kia ở tộc họ Diệp mà bọn họ có thể ra vào dễ dàng".
Hư Nhược Vô nghe xong, nhất thời có chút thất thần, màu vàng nhạt sâu trong mắt ông ta lại xuất hiện, mà còn đậm hơn lúc trước.
Một lúc sau, ông ta mới gật đầu nói với Diệp Kình Thương: "Chiêu này của ông anh đúng là cao minh, đám Thần Sáng Thế nằm mơ cũng không ngờ thứ bọn họ muốn có nhất lại ở nơi mà với tay là lấy được".
"Ông xoay bọn họ khác gì chong chóng đâu".
Diệp Kình Thương không hề phủ nhận, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn.
"Thứ đó ẩn giấu bí mật lớn nhất về vũ trụ này, có được nó, cho dù không tu luyện năm loại sức mạnh cao nhất vũ trụ thì vẫn có cơ hội sở hữu khả năng Thí Thần".
"Chỉ tiếc là lúc đó tôi có được thứ này, nhưng không có nhiều thời gian nghiên cứu, chưa kịp phá giải bí mật trong đó thì đám Thần Sáng Thế đã tìm tới".
"Còn bây giờ, thứ kia chỉ có thể để ở tộc họ Diệp".
"Có lẽ mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất, thậm chí lúc trước tôi có được thứ này cũng là chuyện được số phận định sẵn, tương lai trải đường cho Diệp Thiên".
"Nếu Diệp Thiên đã tiếp xúc với con cháu của tôi, thì chắc hẳn cậu ấy sẽ nhanh chóng lấy được thứ đó".
Hư Nhược Vô đứng đằng sau Diệp Kình Thương, gật đầu nói: "Vậy là tốt nhất, Diệp Thiên sẽ có thêm một trợ lực tuyệt vời".
Nhưng ánh mắt ông ta lại lóe lên một tia u ám, dường như đang toan tính gì đó.
Cùng lúc đó, trong thần điện tít trong mây xanh ở thế giới trung tâm Ngân Hà, một bóng người đứng phắt dậy, nện mạnh một chưởng xuống mặt sàn thần điện.
Dưới kích này của ông ta, cả thần điện tan tành mây khói, không còn bất cứ dấu vết gì.
"Khốn kiếp!".
Trong miệng ông ta phát ra tiếng gầm gừ, ánh mắt bắn ra tia sáng khiếp người.
"Hay lắm Diệp Kình Thương, bốn người chúng tôi mà bị cậu chơi đùa 400 nghìn năm".
"Tâm tính được, mưu trí được, tôi đã coi thường cậu rồi!".
Người này không phải ai khác mà chính là Thần Sáng Thế đứng trên đỉnh phong vũ trụ, trải qua vô số thời đại, Độc Cô Cảnh Viêm.
"Soạt!".
Độc Cô Cảnh Viêm siết chặt bàn tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc. Một luồng dao động sức mạnh cũng theo đó tỏa ra, trong chớp mắt đã nghiền nát mấy chục tinh cầu xung quanh thành bột mịn. Ánh mắt ông ta giờ phút này cũng đã trở nên bình tĩnh.
"Diệp Kình Thương, nước cờ này của ông quả thực rất hay, nhưng tiếc là tôi vẫn hơn một bậc!".
"Sao ông có thể ngờ được mọi chuyện xảy ra bên cạnh ông tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay chứ?".
"Lần này thì không ai có thể cứu tộc họ Diệp rồi!".
Dứt lời, cơ thể ông ta run lên, hư không lập tức vỡ nát, còn ông ta cũng biến mất tăm.
Còn lúc này, trong cấm địa ở tộc họ Diệp, Diệp Thiên đang đứng ngây ra như phỗng, dù Đại trưởng lão ở bên cạnh gọi mấy lần, cậu vẫn không chút phản ứng.
"Cổ Cận Hồn?".
Nhìn lạc khoản xuất hiện bên trong thần phủ của mình, đồng tử của Diệp Thiên cũng lập tức co lại, màu sắc ngôi sao trong mắt cậu càng ngày càng sâu xa hơn, dường như cả vũ trụ đều thu vào đáy mắt cậu.
Cậu chỉ lặp đi lặp lại ba từ "Cổ Cận Hồn", trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cậu có thể chắc chắn mình chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc cậu nhìn thấy dường như lại từng quen biết.
Trong thần phủ, hai hàng chữ lưu loát hình như hòa thành một thể với sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên.
Tâm niệm Diệp Thiên chợt động, điều động sức mạnh thần niệm, hóa thành một bàn tay thần niệm ở trong thần phủ của cậu, lau đi lau lại, muốn lau sạch hai câu này đi.
Khoảnh khắc bàn tay thần niệm chạm vào hai hàng chữ này, chúng bắt đầu vặn vẹo thay đổi, hóa thành một bóng dáng mờ ảo mang sắc sao trong thần phủ của Diệp Thiên.
Diệp Thiên nội thị thần phủ, đanh mắt nhìn vào đó, cảm giác bóng dáng này giống hệt với người từng xuất hiện mấy lần trong đầu cậu.
Đúng lúc cậu đang cảm thấy kinh ngạc, thì một giọng nói bỗng vang lên.
"Người anh em, cuối cùng cũng chờ được cậu rồi".