Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói không chói tai, cũng không bén nhọn, nhưng lại tác động đến sâu trong linh hồn của mỗi người khiến bọn họ kinh hãi, tinh thần hoảng hốt.

Vô số đệ tử một lúc lâu mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn trời. Một ánh sáng bao bọc màu thiên thanh đã đứng ở phía trên bầu trời sân luyện võ.

Trong ánh sáng là một thanh niên tuấn tú dáng người thẳng tắp, hai mắt hờ hững quét về phía ba người đàn ông đứng tuổi ở trên đài cao.

Ba người này đều mặc thú bào, trên áo bào lần lượt có ba hình vẽ long, phượng, hổ mạnh nhất thú tộc, mạnh mẽ bá đạo.

Bọn họ chính là ba vị trưởng lão khách khanh của Vân Đỉnh Thiên Cung trấn thủ con đường không gian ở sao Long Vẫn, ba vị hóa thần nhất phẩm. Ở đây, bọn họ là tồn tại như thần, hưởng thụ sự sùng bái của mọi người.

Nhưng khi Diệp Thiên xuất hiện, vẻ mặt bọn họ không còn cao ngạo như ngày thường, ngược lại thêm vẻ nghiêm trọng.

Bởi vì bọn họ cảm nhận được một cảm giác áp bức mạnh mẽ trên người Diệp Thiên. Loại cảm giác này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng quen thuộc. Lúc đối diện với năm vị cung chủ thống trị tất cả ở Vân Đỉnh Thiên Cung, bọn họ cũng có cảm giác tương tự.

“Dải Ngân Hà, Diệp Lăng Thiên?”.

Ba vị hóa thần nhất phẩm gần như đồng thời đứng dậy, sau đó Long trưởng lão ở giữa lên tiếng trước: “Cậu là tu sĩ mạnh của dải Ngân Hà. Xưa nay thiên hà Xích Minh và thiên hà Ngân Hà nước sông không phạm nước giếng, sao cậu lại đến thiên hà Xích Minh chúng tôi diễu võ dương oai?”.

Nếu là người khác, bọn họ đã đánh cho người đó một chưởng, không quan tâm sống chết. Nhưng Diệp Thiên xuất hiện lại khiến bọn họ cảm nhận được một mối nguy hiểm cực đoan, do đó bọn họ không dám hành động lỗ mãng.

“Bớt nói lời thừa!”, Diệp Thiên không rảnh dây dưa với bọn họ, lạnh lùng nói: “Tôi biết các ông là trưởng lão khách khanh của Vân Đỉnh Thiên Cung”.

“Bây giờ tôi cho các ông hai con đường!”.

“Thứ nhất, dẫn tôi đến con đường không gian thông với Vân Đỉnh Thiên Cung, đồng thời chủ động rời khỏi Vân Đỉnh Thiên Cung, vậy thì tôi không nhất thiết phải ra tay với các ông”.

“Thứ hai, tôi sẽ giết ba người các ông, sau đó để người khác dẫn tôi đến con đường không gian”.

“Cho các ông mười giây, chọn đi!”.

Giọng nói của Diệp Thiên bình thản, không có cảm xúc gì, nhưng lọt vào tai bọn họ lại giống như sét đánh.

Các đệ tử của Vân Đỉnh Thiên Cung ở bên dưới ai nấy đều sợ hãi, cảm thấy không tin nổi.

Người thanh niên trông có vẻ không hơn kém bọn họ bao nhiêu tuổi lại buông lời đe dọa ba vị trưởng lão khách khanh?

Phải biết đây là ba vị hóa thần!

Với tính cách nóng nảy của ba trưởng lão, sao có thể để yên cho Diệp Thiên làm tàng ở đây?

Quả nhiên, trong nháy mắt, vẻ mặt của ba vị trưởng lão khách khanh hoàn toàn sa sầm, sát ý trong mắt lan tỏa.

Bọn họ tung hoành ở thiên hà Xích Minh hơn vạn năm, dù là hóa thần bình thường nhưng chưa bao giờ có ai ngang ngược trước mặt bọn họ. Cho dù là ở thiên hà Xích Minh cũng chỉ có năm vị Vân Đỉnh Thiên Cung dám nói năng với bọn họ kiểu đó.

“Diệp Lăng Thiên, cậu thật to gan!”.

Phượng trưởng lão nheo hai mắt lại, bước tới trước một bước.

“Tôi kính trọng cậu là cao thủ của thiên hà Ngân Hà, không muốn xảy ra xung đột với cậu, tránh dẫn tới quan hệ đối địch giữa hai thiên hà”.

“Nhưng cậu nói chuyện hùng hổ, không chừa đường lui, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.

“Thế à?”, Diệp Thiên nghe vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười.

“Xem ra các người đã chọn xong rồi!”.

“Vậy thì lãnh cái chết đi!”.

Nói xong, Diệp Thiên không hề do dự, lập tức vung quyền đánh ra.

Một luồng ánh sáng màu thiên thanh tỏa ra, quyền kình mạnh mẽ quét ngang mấy nghìn mét, trong nháy mắt đã đến trước mặt ba vị trưởng lão khách khanh. Sức mạnh đáng sợ giống như ác long thét gào, chèn ép không gian đến mức vỡ vụn, kêu lên răng rắc như không gánh nổi sức nặng.

Những nơi quyền kình đi qua giống như bão ập tới, xoáy nát sân luyện võ từ đầu tới cuối. Vài đệ tử bất hạnh bị cuốn vào trong đó, không kịp hét lên đã bị đánh nát thành mảnh vụn.

Lúc này, ba vị trưởng lão khách khanh cũng biến sắc, bọn họ cảm thấy trước mắt giống như có một ngọn núi lớn đè xuống. Ngọn núi này không phải tạo thành bằng đất đá, mà là do chân lực ngưng tụ thành, không hình không màu, nhưng lại hủy diệt đất trời.

“Người này mạnh quá, cùng ra tay đi!”.

Long trưởng lão quát lên, Phong trưởng lão và Hổ trưởng lão lập tức hưởng ứng, sức mạnh trên người ba người họ tản ra, xé nát thú bào trên người bọn họ. Sau đó ba người đồng thời ra tay, một quyền, một chưởng, một chỉ, ba đường tấn công cùng hướng tới không trung ở trước mặt, chỉ muốn ngăn chặn một quyền của Diệp Thiên.

“Ba người, đủ không?”.

Trong mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ khinh thường. Nếu là năm ngày trước, ba người họ hợp sức còn có thể khiến cậu nghiêm túc phần nào, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn không để tâm.

Nháy mắt sau, ba vị hóa thần nhất phẩm hoàn toàn sững sờ.

Quyền ấn màu vàng mà Long trưởng lão đánh ra tan vỡ trước tiên. Sau đó chưởng tay che trời của Phượng trưởng lão cũng bị vỡ thành mảnh vỡ chân lực. Cuối cùng là một chỉ ngang trời của Hổ trưởng lão cũng bị nổ tan tành, không đỡ nổi dù chỉ trong chốc lát.

Sức mạnh khủng khiếp tiếp tục bay tới trước mặt ba người họ, bọn họ vội vàng vận chuyển chân lực hộ thể. Nhưng dư lực của quyền này đáng sợ đến mức nào, đánh lõm cả chân lực hộ thể của ba người. Cơ thể của ba người bị chấn động mạnh, đồng thời nôn ra máu, bay ngược về sau.

Sức mạnh của một quyền đánh lùi ba vị hóa thần nhất phẩm!

Tây Huyền và Thường Phong vừa đuổi tới hết sức kinh hãi, cảm thấy khó tin. Âu Dương Kiệt bị Thường Phong giữ trong tay thì sững sờ, không nói được câu nào.

Ba vị trưởng lão khách khanh lại không đỡ nổi một đòn của Diệp Thiên?

Đây là quái vật từ đâu tới?

“Đây là chân lực chỗn độn sau khi thăng cấp sao?”.

Diệp Thiên nhìn ánh xáng xanh thoắt ẩn thoắt hiện trên nắm đấm của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm. Nói thật bản thân cậu cũng không ngờ sau khi mình luyện hóa Long Phượng Bản Nguyên Đan lại mạnh đến mức này!

Một quyền đánh bại ba vị hóa thần nhất phẩm, đây là chuyện mà trước kia cậu không ngờ tới, nhưng bây giờ cậu lại làm được rồi!

Trên không trung, ba vị trưởng lão khách khanh không ngừng đạp chân, vô số sóng khí nổ ra dưới bàn chân bọn họ, ba người lùi lại mấy trăm mét mới đứng vững được.

Cảm nhận chân lực trong cơ thể xao động, vẻ mặt ba người khó coi vô cùng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là ai?”.

Bọn họ không tin một tu sĩ của dải Ngân Hà lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đáng sợ như vậy.

Phải là tu sĩ cao thủ của thế giới trung tâm Ngân Hà mới có năng lực như vậy!

Nhưng bọn họ không chờ được câu trả lời của Diệp Thiên, mà là nghênh đón quyền thứ hai của Diệp Thiên.

Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!

Một quyền vung ra, phân đà của Vân Đỉnh Thiên Cung ở sao Long Vẫn xuất hiện cả mặt trời và mặt trăng. Sóng xung kích đáng sợ lan ra nghiền nát tất cả, tòa thành rộng lớn bắt đầu sụp đổ từ bên trong. Ba vị hóa thần cũng bị bao trùm bên trong, biến mất không thấy bóng dáng.

Cùng lúc đó, Diệp Kình Thương ở Trái Đất bỗng nhiên biến sắc.

Hư Nhược Vô ở cạnh đang ôn lại chuyện cũ với ông ta, thấy vẻ mặt của Diệp Kình Thương thì không khỏi thắc mắc: “Anh cả, có chuyện gì sao?”.

Diệp Kình Thương nheo mắt, bình thản nói: “Có khách từ ngoài vũ trụ đến dải Ngân Hà!”.

“Đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà!”.

Một lúc sau, ánh mắt ông ta bỗng trở nên thâm trầm hơn, lạnh lùng nói.

“Khí tức này...”.

“...là người của Chân Vũ Thánh Môn!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK