Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ầm!".

Ánh sáng ngũ sắc cắt ngang Tinh Hà chỉ bằng một kích, Thanh Long Trấn Không của Tiết Lâm Lang giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, gãy đôi ở giữa.

Sức mạnh cường hãn do ánh sáng ngũ linh hội tụ mà thành hóa thành một luồng sóng công kích cuồng bạo, khiến Tiết Lâm Lang phun ra máu tươi, bay ngược lại phía sau. Trong quá trình bay đi, vảy Thanh Long trên cánh tay ông ta dần bị lột ra, máu tươi đầm đìa.

Sức mạnh Thanh Long mạnh về phòng ngự, nhưng lại bị toạc da rách thịt dưới một chiêu của Diệp Thiên, đủ thấy chiêu này của cậu mạnh đến mức nào.

Đây chính là Diệp Thiên khi khai mở toàn bộ tam hoa tụ đỉnh, Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hình thái cuồng nộ và sức mạnh tộc văn, dung hòa thêm linh thể của tứ thần thú và chân lực hỗn độn, có thể nói dưới độ kiếp tứ phẩm, không ai là đối thủ của cậu.

Tiết Lâm Lang là độ kiếp tam phẩm, còn sở hữu hàn khí Hoàng Tuyền và sức mạnh Thanh Long, theo lý mà nói thì hoàn toàn có thể ung dung chiến đấu, nhưng hàn khí Hoàng Tuyền trong người ông ta lại không phải do chính ông ta tu luyện mà có, thế nên ánh sáng ngũ sắc của Diệp Thiên đã đánh tan đòn tấn công của ông ta, đồng thời phá vỡ phòng ngự của ông ta.

"Bịch bịch!".

Tiết Lâm Lang chật vật lùi lại, không ngừng đạp chân xuống bầu trời. Sau hơn trăm trượng, ông ta mới ổn định cơ thể, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin.

Ông ta nhìn chữ "Diệp" trên ấn đường Diệp Thiên, sắc mặt thay đổi.

"Diệp Kình Thương cho cậu cả tộc văn mà ông ta khổ tu suốt bao nhiêu năm sao? Sao có thể chứ?".

Phải biết rằng, sức mạnh tộc văn là là nơi kết tinh sức mạnh của một độ kiếp kim tiên sau khi chuyển đổi huyết mạch, sáng lập chủng tộc. Hơn nữa, không phải độ kiếp kim tiên nào cũng có thể sở hữu, chỉ có những thiên kiêu tuyệt đại được ông trời ưu ái mới có thể tu được sức mạnh tộc văn.

Diệp Kình Thương là một trong số đó, hơn nữa còn là người xuất sắc nổi trội, sức mạnh tộc văn mà ông ấy sở hữu cho dù nhìn khắp vũ trụ thì cũng được xếp vào tốp mười.

Diệp Kình Thương với sức mạnh tộc văn đã từng dùng tu vi độ kiếp nhất phẩm đánh bại độ kiếp tứ phẩm, điều này đủ để thấy sức mạnh tộc văn của ông ấy mạnh đến mức nào.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiên lại sở hữu sức mạnh tộc văn của Diệp Kình Thương, điều này cho thấy Diệp Kình Thương đã chủ động từ bỏ tộc văn. Phải biết rằng, việc đánh mất tộc văn đối với một độ kiếp kim tiên chẳng khác nào tự chặt một cánh tay của chính mình.

Nhất thời, Ly Tử Quỳnh cũng sửng sốt, bà ta thực sự không ngờ Diệp Kình Thương lại coi trọng Diệp Thiên như vậy, còn tặng cả sức mạnh tộc văn, đúng là dốc hết vốn liếng.

Diệp Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Sức mạnh tộc văn của bố tôi mạnh đến mức nào chứ, chỉ tiếc là với tu vi của tôi, hiện giờ chỉ có thể khai mở cấp hai. Nếu tôi có thể khai mở cấp ba, thì kích vừa rồi đủ để khiến ông biến thành bột mịn".

"Nhưng hôm nay ông vẫn phải chết, hiện giờ ông không còn bất cứ uy hiếp gì với tôi cả".

Ánh mắt Tiết Lâm Lang trở nên âm trầm, khẽ quát: "Nói không biết ngượng mồm!".

Dứt lời, ông ta lau máu ở khóe miệng, giơ hai tay lên, dường như ôm lấy hư không.

"Tạo Hóa Thánh Môn!".

Ông ta lẩm bẩm, hàn khí Hoàng Tuyền từ trong người ông ta ùa ra cuồn cuộn, che phủ cả chân trời, nhanh chóng ngưng tụ thành một cánh cửa ánh sáng chói lòa.

Cánh cửa sừng sững giữa trời, tỏa ra dao động cực kì cổ xưa, dường như đã tồn tại từ trước thời hằng cổ. Lúc này, hai cánh tay của ông ta cũng kéo mạnh sang hai bên, cánh cửa vạn trượng kia dường như cũng nhận được cảm ứng, mở sang hai bên.

"Két!".

Tiếng cửa mở cực kỳ nặng nề vang khắp thiên địa, sau đó, khí tức hồng hoang xa xưa từ trong cánh cửa ùa ra. Những nơi luồng khí tức này đi qua, tất cả hoa cỏ kiến trúc đều bị ăn mòn sạch sẽ, tiên sơn Chân Vũ Thánh Môn vốn bừng bừng sức sống lập tức trở thành một đống đổ nát.

Dưới sự bao trùm của luồng khí tức hồng hoang này, vô số đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn, bất kể là hóa thần hay nguyên anh thì tay chân cũng bắt đầu hóa đá, rồi lan dần về phía cơ thể và phần đầu.

Chỉ có các trưởng lão của Chân Vũ Thánh Môn với tu vi trên thánh nhân mới miễn cưỡng chống lại được luồng sức mạnh này, nhưng cũng phải nghiến răng nghiến lợi, vô cùng vất vả.

"Sư phụ, người..."

Ly Tử Quỳnh nhìn các đệ tử môn nhân đang nhanh chóng hóa đá, sắc mặt thay đổi, không khỏi nhìn về phía Tiết Lâm Lang.

Bà ta không ngờ một người luôn coi đệ tử môn nhân là tương lai như sư phụ mà bây giờ lại bất chấp tính mạng của môn nhân chỉ để chiến đấu với Diệp Thiên.

Tiết Lâm Lang coi như không thấy ánh mắt của Ly Tử Quỳnh, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

"Thằng nhãi họ Diệp kia, cậu sở hữu sức mạnh tộc văn của Diệp Kình Thương, tôi quả thực không phải đối thủ của cậu!".

"Tôi không thắng được cậu, nhưng trong vũ trụ này vẫn có người có thể thắng cậu!".

"Không biết cậu đã từng nghe tới một cái tên chưa!".

“Một cái tên từng vang khắp vũ trụ, vô địch một thời đại!”.

"Ồ", ánh mắt Diệp Thiên bình thản, không chút dao động.

Tiết Lâm Lang hơi biến sắc, trầm giọng nói.

"Thằng nhãi họ Diệp, để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện trước!".

"Hơn triệu năm trước, linh lực Trái Đất đạt tới đỉnh phong bão hòa nhất, dưới sự tích lũy của thời gian và các điều kiện, Trái Đất đã sinh ra một sự tồn tại đặc biệt có ý chí và thực thể của riêng mình".

"Ông ta không phải con người, không phải thần tiên, mà là một sự tồn tại khác với những thể sinh mệnh khác. Ông ta dựa vào linh lực của Trái Đất, từng bước tu luyện lớn mạnh. Sau khi để lại đạo pháp truyền thừa và tượng đá của mình ở Trái Đất, ông ta liền rời khỏi Trái Đất, tìm kiếm sức mạnh mạnh hơn nữa".

Diệp Thiên nghe đến đây, sắc mặt hơi thay đổi.

Còn Tiết Lâm Lang tiếp tục lên tiếng: "Người này tự nhận mình là Chân Vũ, do cấu tạo sinh mệnh đặc biệt của ông ta, nên chỉ cần 100 nghìn năm đã tu thành độ kiếp kim tiên".

"Ông ta thành danh vào một triệu năm trước, lúc đó những người như Diệp Kình Thương, Duẫn Tu Tuyệt còn chưa ra đời".

"Cái mà các cậu gọi là Đạo giáo ở Trái Đất hiện giờ cũng là do con người sinh ra sau này phát hiện ra đạo pháp tu luyện ông ta để lại ở Trái Đất rồi gây dựng nên, thế nên ông ta được phong là một trong những vị tôn thần của Đạo giáo!".

"Mà Chân Vũ Chi Ý do Chân Vũ Thánh Môn chúng tôi sở hữu cũng xuất phát từ Chân Vũ Thần Lực mà ông ta tu luyện".

"Tự nhận mình là Chân Vũ?", Diệp Thiên giật thót trong lòng, đã suy đoán ra.

Còn Tiết Lâm Lang bất ngờ cười lớn một tiếng, giơ bàn tay lên, không chút do dự đánh về phía Chân Vũ Thần Thạch khổng lồ kia.

"Ầm!".

Chân Vũ Thần Thạch do Thần Sáng Thế để lại ở Chân Vũ Thánh Môn, đại diện cho tất cả ngọn nguồn sức mạnh của Chân Vũ Thánh Môn, lập tức bị đánh nát. Một luồng khí tức mạnh mẽ như nước lũ tỏa ra từ Chân Vũ Thần Thạch, đan xen với khí tức hồng hoang tràn lan thiên địa lúc trước, lao vút vào trong cánh cửa ánh sáng khổng lồ kia.

Đúng lúc này, Tiết Lâm Lang quát lớn.

"Ra đây đi, Chân Vũ Đại Đế!".

Tiếng quát vừa dứt, bên trong cánh cửa lập tức nổ tung, sau đó một bóng dáng hùng vĩ cao to vạn trượng hiện ra trong cánh cửa, cất bước đi ra, đứng trong hư không.

Bóng dáng này vừa ra, cánh cửa lập tức đóng lại rồi biến mất. Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bóng dáng kia mặc đạo bào, tóc đen mắt đen, mặt như tượng tạc, mái tóc dài được búi lên cao bằng ngọc quan trắng, rất có chính khí đạo nghĩa, oai phong lẫm liệt.

Diệp Thiên nhìn thấy bóng dáng này liền biến sắc.

Bóng dáng này giống hệt với những bức tượng thần được Đạo giáo thờ phụng mà cậu nhìn thấy ở Trái Đất.

Đây chính là tôn thần vô thượng nổi danh như cồn ở Đạo giáo Hoa Hạ, Chân Vũ Đại Đế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK