Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên liếc mắt nhìn mái nhà của cung điện hiền giả, Duẫn Trung Lương ăn mặc nho nhã đang chắp tay đứng đó, đi từng bước về phía này. Mỗi bước chân của hắn đều khiến không gian bên dưới chấn động run rẩy, khí tức trên người hắn cũng dần tăng lên.

Hắn chỉ đi mười bước, nhưng dường như không gian trong phạm vi chục nghìn mét đều bị hắn giẫm dưới chân, chỉ chịu sự điều khiển chi phối của hắn. Uy thế này so với bốn vị tông chủ có tu vi thần anh bát biến trước đó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Lúc này, các khách mời đang có mặt đều tái mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Có thể mang lại cảm giác ngột ngạt đáng sợ như vậy, lại còn trên nguyên anh thần phẩm thì chỉ có thể là tu sĩ cảnh giới hóa thần trong truyền thuyết.

Chính vì vậy bọn họ mới cảm thấy khó tin, bởi vì Duẫn Trung Lương là người thông minh nhất dải Ngân Hà sau Tiêu Thiên Thần. Hắn gia nhập Hỏa Đức Tông, trước giờ ở Hỏa Đức Tông đều nổi tiếng nhờ mưu trí, còn cường giả số một đảm nhiệm sức chiến đấu của Hỏa Đức Tông luôn là Lệ Tà.

Ít nhất thì tất cả mọi người ở dải Ngân Hà đều cho rằng là vậy.

Nhưng bây giờ, Duẫn Trung Lương, vị trưởng lão Hỏa Đức Tông địa vị còn dưới cả Lệ Tà này lại thi triển tu vi thực lực của cảnh giới hóa thần, sao có thể chứ?

"Lại là hóa thần sao?".

Diệp Thiên không thèm để ý đến Lệ Tà trong đống đổ nát dưới đất, cậu đanh mắt nhìn Duẫn Trung Lương, đôi mắt hơi nheo lại.

Giống với Tiêu Thiên Thần, người thanh niên nho nhã trước mắt này cũng là một tu sĩ hóa thần hàng thật giá thật. Hơn nữa khác với Tiêu Thiên Thần dùng sức mạnh thần niệm để thăng cấp lên hóa thần, người này thực sự dùng chân lực chứng đạo hóa thần.

Luận về tu vi và khả năng chịu lỗi thì người này còn hơn Tiêu Thiên Thần, theo cảm ứng của Diệp Thiên thì e là hắn có tu vi hóa thần nhị phẩm.

Duẫn Trung Lương cũng quay sang nhìn Diệp Thiên, hai người cách nhau nghìn mét, nhưng ánh mắt như được dẫn dắt, bắt gặp nhau ở tiêu điểm.

Chỉ nghe thấy hắn thở dài, vẻ mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Cuối cùng lo lắng của tôi vẫn thành sự thật".

"Hiên Viên Điện không hề thổi phồng, cậu quả thực có sức chiến đấu sánh với hóa thần, thậm chí giết được cả hóa thần".

"Diệp Lăng Thiên, chúng tôi đã đánh giá thấp cậu rồi".

Sắc mặt Diệp Thiên có chút dao động, cũng đáp lại: "Tôi cũng đã đánh giá thấp Hỏa Đức Tông rồi!".

"Tôi vốn tưởng rằng, hóa thần thực sự ở dải Ngân Hà, ngoài lão tộc trưởng tộc Đông Minh chục nghìn năm trước thì chỉ còn Tiêu Thiên Thần. Sau khi Tiêu Thiên Thần bị tôi giết chết thì dải Ngân Hà không còn hóa thần nữa".

"Nhưng không ngờ Hỏa Đức Tông nhỏ bé mà cũng có thể nuôi dưỡng được một hóa thần như anh".

"Anh có thực lực như vậy mà cam tâm tình nguyện cống hiến cho Lệ Tà, đúng là khiến anh chịu uất ức rồi".

Trong đống đổ nát bên dưới, Lệ Tà bất chấp lục phủ ngũ tạng gần như đã vỡ nát, ngẩng đầu lên nhìn Duẫn Trung Lương. Giờ phút này, ngay cả ông ta cũng cảm thấy khó hiểu.

Hợp tác với Duẫn Trung Lương ba nghìn năm, từ trước đến nay, Duẫn Trung Lương vẫn luôn bày mưu tính kế cho ông ta, giúp đỡ ông ta xưng bá ở khu vực phía đông dải Ngân Hà. Tuy ông ta rất dựa dẫm vào Duẫn Trung Lương, cũng rất coi trọng hắn, nhưng nói thật là ông ta chưa bao giờ đánh giá cao thực lực của hắn.

Bởi vì ông ta tự thấy mình mạnh hơn Duẫn Trung Lương quá nhiều, người đảm nhiệm sức chiến đấu ở Hỏa Đức Tông trước giờ luôn là ông ta.

Nhưng hôm nay, ông ta không chống lại được đòn tấn công của Diệp Thiên, mà Duẫn Trung Lương lại có thể dễ dàng hóa giải. Thực lực hắn thể hiện đã đạt tới cảnh giới hóa thần, điều này nhất thời khiến ông ta cũng phải câm nín.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ vị trưởng lão Hỏa Đức Tông luôn ở bên cạnh hết lòng phò trợ ông ta, lại có thực lực hơn xa ông ta như vậy. Ông ta lại càng không hiểu, nếu Duẫn Trung Lương có tu vi như vậy, thì tại sao lại cam lòng ở ẩn dưới trướng ông ta, cống hiến cho ông ta?

Lẽ nào là do năm đó ông ta từng cứu hắn khỏi Bát Phương Độc Đàm ở khu vực phía đông dải Ngân Hà, nên Duẫn Trung Lương mới luôn che giấu thực lực, làm trâu làm ngựa cho ông ta?

Nhưng lúc này, Lệ Tà chỉ có thể kìm nén mọi suy nghĩ trong đầu, bởi vì đại địch đang ở trước mắt, chuyện của Diệp Thiên vẫn chưa giải quyết xong.

Duẫn Trung Lương ở giữa không trung, nghe Diệp Thiên nói xong liền nở nụ cười khổ, bình thản lắc đầu: "Chuyện này cũng là do tôi có nỗi khổ riêng khó nói, nếu không phải hôm nay cậu muốn giết Lệ Tà, thì tôi cũng sẽ không ra mặt".

Hắn nhìn về phía Diệp Thiên, sắc mặt nghiêm lại, ôm quyền nói: "Diệp đạo hữu, cậu tu được ba đóa hoa chỉ cảnh, đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, tôi biết tu vi của cậu rất mạnh, giết được cả hóa thần, điều này thì tôi khâm phục".

"Những hành vi trước đó của Lệ Tà quả thực không ổn thỏa, nhưng giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật. Tôi thay mặt ông ấy xin lỗi vì chuyện này".

"Hi vọng Diệp đạo hữu có thể nể mặt tôi mà tha mạng cho ông ấy, dù Hỏa Đức Tông phải trả cái giá như thế nào, cậu cứ việc đưa ra điều kiện, chúng tôi sẽ đồng ý".

Hắn nói rất khách khí, cũng rất nể nang Diệp Thiên.

Những người đang có mặt đều không khỏi run sợ trong lòng, đây là một đại tu sĩ cảnh giới hóa thần đấy, ngay cả hắn cũng phải khách khí lễ độ với Diệp Thiên, điều này cho thấy thực lực của Diệp Thiên đã có thể sánh với hóa thần. Ở dải Ngân Hà rộng lớn này, ai mà không tôn trọng, ai mà không sợ hãi?

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Diệp Thiên sẽ thuận thang mà xuống, nể mặt Duẫn Trung Lương mà tha cho Lệ Tà. Nhưng ai ngờ một câu nói của cậu đã khiến bầu không khí xung quanh giảm xuống không độ.

"Bảo tôi tha mạng cho ông ta? Tuyệt đối không được!".

"Ông ta giết cố nhân bạn cũ của tôi, con trai ông ta còn suýt nữa ép bạn tôi làm thiếp của hắn. Nếu không giết ông ta thì chẳng phải sau này tất cả mọi người đều cho rằng người thân bạn bè của Diệp Lăng Thiên tôi dễ bị bắt nạt sao?".

"Hôm nay, ông ta nhất định phải chết!".

Mọi người xung quanh há hốc miệng, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên, mang theo vẻ khó tin.

Diệp Thiên từ chối lời đề nghị của một đại tu sĩ hóa thần, hơn nữa còn nhất quyết đòi giết Lệ Tà, quá là bá đạo, quá là ngông cuồng!

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, khuôn mặt vốn hiền hòa của Duẫn Trung Lương trở nên cứng đờ, sau đó sắc mặt dần trầm xuống.

"Nói vậy là Diệp đạo hữu nhất quyết muốn ra tay sao?".

Diệp Thiên nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sợ hãi, cười khẩy nói: "Tôi đã nói rồi, hôm nay ông ta nhất định phải chết!".

"Cho dù là anh cũng không bảo vệ được!".

"Ồ?", đôi mắt Duẫn Trung Lương nheo lại, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo, khí chất nho nhã trước đó lập tức biến mất, trên người tỏa ra hàn khí thấu xương.

"Diệp Lăng Thiên, cậu đừng tưởng xưng hùng xưng bá ở dải Ngân Hà là ghê gớm lắm!".

"Dải Ngân Hà so với thế giới trung tâm Ngân Hà rộng lớn chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, thế giới này rộng lớn hơn tưởng tượng của cậu nhiều".

"Nếu cậu nhất quyết muốn ra tay, thì tôi cũng không ngại cho cậu lĩnh giáo chút thế nào là thực lực của hóa thần thực sự".

Dứt lời, hắn lập tức biến mất, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Thiên cách nửa xích, một nắm đấm nhanh chóng phóng to trước mắt cậu.

Đây không phải dịch chuyển không gian mà là dịch chuyển tức thời, không mang theo bất cứ dao động không gian nào, không có bất cứ dự báo hay dấu hiệu nào.

Đây là thủ đoạn mà chỉ tu sĩ hóa thần thực sự mới có, hơn nữa tốc độ và thời cơ hắn thi triển so với hóa thần giả Dương Diệt Sinh và hóa thần thực sự Tiêu Thiên Thần thì mạnh mẽ hơn, chín muồi hơn.

Còn Diệp Thiên gần như chỉ kịp giơ tay lên đỡ, nhưng nắm đấm này đã trúng vào cánh tay cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK