Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên không trung, Diệp Thiên đè một tay lên đầu Thương Cửu Mân, ánh mắt hờ hững.

Giờ phút này, Thương Cửu Mân không dám hành động tùy tiện. Ông ta chuyên tu luyện thần niệm, cho nên có thể phát hiện ra trên cơ thể Diệp Thiên lúc này đang tỏa ra một loại khí tức sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Ông ta có thể khẳng định Diệp Thiên chỉ cần hơi nắm tay lại là có thể bóp nát đầu ông ta.

Những người trong tộc họ Diệp cũng ngơ ngác. Lúc trước Thương Cửu Mân quyết chiến với đại trưởng lão khó mà tách rời, đại trưởng lão chỉ chiếm chút ưu thế mà thôi.

Diệp Thiên vừa xuất hiện, chỉ chớp mắt đã khống chế Thương Cửu Mân khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

Đặc biệt là Diệp Huyền và Diệp Y Nhân càng cảm thấy không tin. Khi xưa ở Táng Tiên Đàm, Diệp Thiên mới chỉ có thể chiến đấu với Hỗn Độn Đan Ma tu vi độ kiếp nhất phẩm, còn phải triệu gọi Thái Cổ Đan Thần mới hoàn toàn nghiền nát Đan Ma.

Bây giờ Diệp Thiên không dựa vào Thái Cổ Đan Thần, chỉ dựa vào bản thân mình đã khống chế được một vị độ kiếp bát phẩm trong nháy mắt. Khoảng cách này đâu chỉ cách xa mười tám nghìn dặm?

Không chỉ đám người Diệp Huyền, ngay cả tám vị trưởng lão của tộc họ Diệp cũng sửng sốt. Bọn họ có thể đoán được, Diệp Thiên ra khỏi Hỗn Độn Thương Minh Hoàn tu vi sẽ tăng vọt, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

“Cậu… Cậu là ai?”.

Sau lưng Thương Cửu Mân toát mồ hôi lạnh, ông ta tự nhủ từ khi trở thành độ kiếp kim tiên tới nay, ông ta chưa từng thảm hại như lúc này.

Lúc nãy, Diệp Thiên không hề dựa vào chân lực, cũng không dùng thần niệm, hoàn toàn chỉ dựa vào thân xác đã đánh tan ba đòn tấn công giữa ông ta và Diệp Nhất, sau đó dùng một quyền đánh ông ta trọng thương, rồi lại bùng phát tốc độ không gì sánh kịp khống chế ông ta trước một bước.

Ông ta lần đầu thấy có người có thể vận dụng thân xác ở trạng thái cực hạn như vậy, cho dù tộc họ Duẫn nổi danh tu luyện thân xác cũng chưa chắc đã có năng lực này.

“Tôi là ai?”, Diệp Thiên nhấc Thương Cử Mân lên, giọng nói lạnh nhạt.

“Không phải ông muốn tìm tôi sao, bây giờ còn hỏi tôi là ai?”.

Thương Cửu Mân nghe vậy lập tức kinh ngạc: “Cậu là Diệp Thiên?’.

Trong lòng ông ta dậy sóng, ông ta đã nghe nói về sự tích của Diệp Thiên trong Táng Tiên Đàm, cứ ngỡ Diệp Thiên chỉ dựa vào ảo ảnh của Thái Cổ Đan Thần hiện thân mới có thể chiến thắng Hỗn Độn Đan Ma nên không để bụng cho lắm.

Theo ông ta thấy, trong tộc họ Diệp chỉ có tám vị trưởng lão tộc họ Diệp mới là trở ngại cho ông ta.

Nào ngờ bây giờ ông ta lại bị tộc trưởng hờ của tộc họ Diệp mà mình vốn coi thường tóm chặt trong tay.

“Là tôi!”, năm ngón tay của Diệp Thiên hơi vận kình, sức mạnh đáng sợ lấn ra bốn phương tám hướng. Trong lòng Thương Cửu Mân cực kỳ kinh hãi, ông ta có thể cảm nhận được xương cốt của mình đang va chạm với nhau, phát ra âm thanh lộp cộp.

Chỉ cần Diệp Thiên tăng thêm sức lực, ông ta sẽ gãy nát xương, hoàn toàn mất đi thân xác.

“Chờ đã!”.

Ngay lúc này, Thương Cửu Mân thật sự hoảng sợ. Tuy Thái Sơ Thần Đạo Môn chuyên tu thần niệm, chân lực là phụ, nhưng hai nguồn sức mạnh này đều cần thân xác làm vật chứa mới có thể phát huy được uy lực cao nhất.

Mạnh như Thần Sáng Thế cũng không dám mạo hiểm thân xác của mình, huống hồ là một Thương Cửu Mân nho nhỏ?

Nếu thân xác ông ta bị Diệp Thiên hủy hoại, muốn tu luyện lại thân xác sẽ cực kỳ khó. Hơn nữa, cho dù thành công thì tu vi của ông ta cũng giảm, đây là chuyện ông ta không thể chấp nhận.

“Diệp Thiên, không, tộc trưởng tộc họ Diệp, lúc trước là Thương Cửu Mân tôi quá lời. Tôi đến tộc họ Diệp chỉ muốn tìm hiểu tin tức của Thánh nữ đời trước của Thái Sơ Thần Đạo Môn, không hề có ý khác”.

“Chúng ta không cần phải đi đến mức này, mong tộc trưởng tộc họ Diệp nương tay!”.

“Nương tay?”, sát ý trong mắt Diệp Thiên không hề biến mất, chỉ bình thản nói: “Trước kia ông hạ thấp tộc họ Diệp đâu phải thái độ này”.

“Không phải ông cảm thấy tộc họ Diệp không vinh quang bằng năm xưa, yếu ớt dễ ức hiếp sao?”.

“Không không!”, bây giờ Thương Cửu Mân đâu dám ngông cuồng như lúc trước, cố gắng hạ thấp mình hết mức có thể.

“Tộc họ Diệp là do Kình Thương Đại Đế sáng lập, nội tình và lịch sử vang danh trung tâm Ngân Hà, tôi chỉ là một vãn bối, đâu dám bình phẩm?”.

“Lúc nãy tôi chỉ muốn khích tám vị tiền bối ra tay, buộc cậu phải ra mặt mà thôi!”.

Diệp Thiên nghe vậy, khịt mũi hừ lạnh.

“Thiên tài mạnh nhất trong lịch sử Thái Sơ Thần Đạo Môn cũng chỉ là kẻ tham sống sợ chết!”.

Nói xong, cậu đẩy tay, cơ thể của Thương Cửu Mân lập tức hóa thành một luồng sáng rơi xuống, đâm nát bảy tám ngọn núi mới dừng lại.

Trong miệng Thương Cửu Mân tràn ra dòng máu, ông ta không thể dùng sức mạnh thần niệm phòng ngự cú ném của Diệp Thiên. Ông ta khó mà tưởng tượng, nếu Diệp Thiên dùng hết toàn lực thì sẽ mạnh đến mức nào.

“Nể tình ông là đồng môn của dì Lạc, hôm nay tôi tha cho ông một mạng. Nếu không phải như vậy, hôm nay ông sẽ không ra khỏi tộc họ Diệp được đâu!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, lúc này sát ý trong mắt mới dần dần lui đi.

Thương Cửu Mân nhếch nhác đứng dậy từ trong phế tích, lúc này mới nghiêm túc hỏi: “Dì Lạc?”.

“Quả nhiên, cậu thật sự có mối liên hệ với Thánh nữ của Thái Sơ Thần Đạo Môn chúng tôi!”.

Trong lúc ông ta ngạc nhiên, trên đỉnh đầu Diệp Thiên xuất hiện một luồng sáng trắng, sau đó hóa thành một dáng người kiều diễm, phong hoa tuyệt đại, chính là Lạc Tông Diễm.

“Cậu là Thương Cửu Mân?”, Lạc Tông Diễm cúi đầu nhìn, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

“Nhìn cách vận hành thần niệm của cậu, có lẽ cậu là đệ tử của lão già Tam Kiếp đó phải không?”.

Thương Cửu Mân biết người trước mắt là Thánh nữ đời trước của tông môn, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Sư phụ tôi đúng là Tam Kiếp lão nhân!”.

“Chỉ không ngờ là Thương Cửu Mân tôi còn có thể gặp được Thánh nữ đời trước của tông môn”.

Trên mặt Lạc Tông Diễm không có quá nhiều biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: “Thương Cửu Mân, cậu về nói với lão già Tam Kiếp, không cần ông ấy đến ‘mời’, Lạc Tông Diễm tôi nhất định sẽ quay về Thái Sơ Thần Đạo Môn, cho ông ấy một lời giải thích!”.

“Lạc Tông Diễm tôi không nợ gì Thái Sơ Thần Đạo Môn, những gì ông ấy dạy tôi tặng tôi năm xưa, tôi sẽ trả lại tất cả!”.

Thương Cửu Mân nghe xong, trong lòng run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn không có dao động gì, chỉ gật đầu.

“Không hổ danh là Thánh nữ đời trước, quả nhiên rất khí phách!”.

“Tôi sẽ chuyển lời lại như vậy, ba ngày sau là lễ kế vị Thánh nữ nhiệm kỳ mới của Thái Sơ Thần Đạo Môn. Nếu Lạc tiền bối thật sự muốn giải thích cho sư phụ thì đừng ngại ba ngày sau đến tông môn chúng tôi!”.

Ông ta nói xong, nhìn lướt qua Diệp Thiên và tám vị trưởng lão tộc họ Diệp.

“Đương nhiên, nếu các vị có hứng thú thì cũng có thể đi cùng!”.

Nói xong, ông ta mặc kệ đám người Diệp Thiên phản ứng thế nào, bước chân lùi về sau, xuyên qua không gian rời đi.

Trên đất tổ của tộc họ Diệp, Lạc Tông Diễm đứng giữa hư không, trong ánh mắt hiện lên chút bùi ngùi xúc động, khẽ lẩm bẩm.

“Lễ kế vị Thánh nữ?”.

“Mấy trăm nghìn năm trôi qua, bọn họ đã tìm được người thứ hai có thể mở Thái Sơ Bí Điển ra rồi sao?”.

Bà ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên mặt hiện lên vẻ tự giễu.

“Vậy xem ra người từng là Thánh nữ như tôi cũng không còn giá trị, đến lúc bị hủy diệt triệt để rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK