Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đế cấp”.

Diệp Thiên dao động nhưng vẫn lộ vẻ vô cùng điềm nhiên. Long Tuyết Viên lẳng lặng gật đầu, đôi mắt đanh lại.

“Đúng vậy, thực lực của đế cấp trên hầu hết mọi thứ, kiểm soát được cả một vùng trung tâm Ngân Hà rộng lớn.

“Dưới mức đế cấp, dù là hạng hai hay hạng nhất thì đều chỉ là con sâu cái kiến mà thôi”.

“Mỗi một vị đế cấp đều có một vị độ kiếp kim tiên chấn áp. Những vị này là sức người có sức mạnh mạnh nhất trong giới tu tiên. Tới cảnh giới đó, tu sĩ có thể tự thay đổi được huyết mạnh của mình, dễ dàng tạo ra được một chủng tộc, là người đức đầu trong lục đại tiên tộc”.

Dứt lời, Long Tuyết Viện nhìn Diệp Thiên bằng vẻ nghi ngờ; “Phải rồi, Diệp tộc không phải là một trong lục đại tiên tộc sao? Những tin tức này khá là cơ bản mà?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy chỉ cười thản nhiên.

“Tôi chỉ biết một chút. Hỏi thêm là để xem có tham khảo được thêm gì không?”

Diệp Thiên nhận được sức mạnh tộc văn từ Diệp Kình THương, cũng có được ký ức từ ông nên cũng có sự hiểu biết thêm về thế giới hệ ngân hà trung ương.

Thế nhưng để đảm bảo, Diệp Thiên vẫn phải hỏi thêm. Bởi vì ký ức của Diệp Kình THương tới từ hàng chục nghìn năm trước, mà khoảng thời gian đó thì rất nhiều sự việc đã có sự thay đổi rồi.

Giống như việc đối đầu giữa các thế lực trong thời gian qua đã có rất nhiều thế lực bị tiêu diệt và nhiều thế lực mới mọc lên.

Nhưng sau khi nghe Long Tuyết Viện thuật lại thì Diệp Thiên phát hiện ra tình hình lúc này không khác nhiều so với hàng chục nghìn năm trước . Dù các thế lực hạng hai có một cuộc tắm máu lớn nhưng các thế tộc hạng nhất cùng với đế cấp thì không có sự thay đổi nhiều.

Vẫn là những chủng tộc mạnh nhất đó đứng đầu.

“Lục đại tiên tộc phải không?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm, tính ra trong số lục đại tiên tộc thì cậu đã từng biết tới Diệp tộc và DUẫn tộc. Còn bốn đại tộc còn lại thì cậu chưa từng nghe qua.

Nhưng giờ xem ra cậu vẫn còn một khoảng cách chênh lệch lớn với những người đó. Cậu vẫn chưa thể ổn định Trong lúc cấp bách cậu tìm tới Trường Sinh Hỏa Đằng.

“Hôm nay nói tới đây thôi. Diệp Thiên ngước nhìn Long Tuyết Viện và mỉm cười.

“Long Tuyết Viên, cô về đi, hi vọng hai ngày sau chúng ta có thể xuất phát đúng giờ tới núi Vân Vụ”

Cô ta biết nhưng vẫn không muốn rời đi, chỉ ngập ngừng. Diệp Thiên liếc nhìn và hiểu ý.

“Cô yên tâm bà, đã gia nhập tiểu đội đoạt bảo thì sẽ là một thành viên. Tôi sẽ quan tâm tới sự an nguy của các thành viên. Ngoài ra, một khi tìm được dị bảo, trừ đi những thứ tôi cần thì những thứ khác mọi người được tùy ý lựa chọn. Tôi không can dự”.

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Long Tuyết Viên vui lắm. Cô ta vốn lo lắng với thực lực khủng khiếp của Diệp Thiên, một khi tìm được dị bảo thì sẽ chiếm một mình. Nhưng giờ với thái độ này đương nhiên cô ta không còn gì phải lo lắng nữa.

Lúc này, cô ta đứng dậy, cúi người trước cậu.

“Diệp thần tử, anh nghỉ ngơi, tôi cáo từ đây”.

Nói xong, cô ta bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại dù vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt không nỡ.

Long Tuyết Viên đi khỏi, đôi mắt Diệp Thiên trở nên đanh lại. Cậu tính toán sau khi có được Trường Sinh Hỏa Đằng thì sẽ tới vòng trong của hệ ngân hà trung tâm”.

Ở phòng ngoài, với những tôn môn như kIếm Tông thì cũng hết rồi. Chỉ có tìm được đối thủ mạnh hơn thì cậu mới mạnh nhanh lên được.

Cùng lúc, tai sao Kiếm Tu – một trong mười ngôi sao mạnh nhất thì sáu bóng hình đang ngồi trong đại điện.

Họ trầm mặt. Sáu người này chính là sáu vị hóa thần của Kiếm Tông. Lúc này họ đã bị Diệp Thiên chấn nhiếp. Sau khi rời đi thì họ đã quay về đại bản doanh của Kiếm Tông.

Lúc này biểu cảm của sáu người trông vô cùng căng thẳng. Vì vừa rồi bọn họ không chỉ mất đi một đệ tử mà còn mất đi một vị có sức chiến lực hàng đầu mà còn quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên khiến Kiếm Tông bị mất hết danh tính.

Thế nhưng bọn họ cũng bất lực. Diệp tộc họ không thể động vào. Dù là vị vãn bối đó thì cũng vậy.

“Haizz”, đại trưởng lão ho khù khụ, mặt đỏ lựng, rõ ràng là vẫn còn đang bị thương nặng.

“Lão nhị đúng là không may mắn, sao lại gặp phải người của Diệp tộc chứ?”

Ông ta lắc đầu, Kiếm Bắc Lương ở bên cạnh cũng hừ giọng.

“Đại trưởng lão ông còn mặt mũi nào nhắc tới”.

“Khi đó tôi bảo nhị trưởng lão dừng tay, không phải ông ở bên cạnh kích động khiến ông ấy chết sao?”

Nghe Bắc Kiếm Lương nói vậy, đại trưởng lão cũng không thể phản bác, chỉ biết cúi đầu. Những vị trưởng lão khác cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Mất đi nhị trưởng lão, một vị cửu phẩm hóa thần đối với Kiếm Tôn mà nói là một sự tổn thất cực lớn. Chuyện này đã trở thành nút bật cho sự diệt vong của Kiếm Tông.

Khi đám đông đang buồn rầu thì có một âm thanh nặng nề vang lên. Cả Kiếm Tông rung chuyển, từng đường nứt hiện ra kéo dài chia đôi đại điện.

Sau vị hóa thần bừng tỉnh, vội ra ngoài thì lúc này xuất hiện một hình chưởng ấn mơ hồ xuất hiện bên ngoài sân võ.

Dưới chưởng ấn, rất nhiều thi thẻ xuất hiện. Những người đang luyện tập đã bị đập nát chỉ chưa tới 10 giây.

Giữa chưởng ấn là một bóng hình tay chắp sau lưng. Người đàn ông trung niên với khuôn mặt bình thường này mặc áo bào trắng. Nhìn thấy sau vị hóa thần ông ta mới nhếch miệng cười chế nhạo.

“Đệ tử Kiếm Tông xem ra chẳng hiểu chuyện gì. Đến tôi mà cũng dãm cản lại, ép tôi phải ra tay dạy cho một trận”.

Kiếm Bắc Lương tối mặt: “Ông chán sống rồi”.

Là tông chủ Kiếm Tông, nhìn thấy hàng nghìn đệ tử của mình bị đập nát thì sao có thể nhẫn nhịn cho được. Thế là ông ta tung chưởng

Đối diện với đòn tấn công, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên.

“Bùm”

Hai chưởng đánh va chạm, Kiếm Bắc Lương cứ như tiếp xúc phải sấm sét, cơ thể ông ta bay bật ra xa, hoàn toàn không thể làm gì được.

“Phụt”

Kiếm Bắc Lương bay bật ra xa, nôn ra một ngụm máu tươi với vẻ mặt thất kinh.

“Hóa thần nhất đạo, không, hóa thần nhị đạo sao?”

“Ông rốt cuộc là ai?”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn sau đó lật tay,một cuộn giấy màu vàng xuất hiện trong không gian”.

“Theo lệnh của Tôn Yêu Hoàng, từ hôm nay Kiếm Tông sẽ do tôi quản lý. Tôi muốn trong hai ngày các người phải dẫn theo đội đoạt bảo tới núi Vân Vụ, phong tỏa khu đó lại”.

“Người nào làm trái thì chém không tha”.

Đám người Bắc Kiếm Lương bàng hoàng, mắt dán chặt vào tờ giấy. Trên đó có hình một người với bốn mắt tám tay và hai con mắt kỳ dị. Sau hai chân còn xuất hiện một cái đuôi giống như đuôi rồng, nhìn không ra người không ra quỷ.

Trong đầu bọn họ lúc này lập tức hiện lên ba từ. ..Yêu Hoàng Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK