Chương 1352
Mấy người Ngô Lễ Phương kinh hãi kêu lên. Cũng chỉ có khi nào mà một ngôi sao xuất hiện thì bọn họ mới có thể tạm thời quên đi âu lo.
Kỷ Nhược Tuyết cười lịch sự với bọn họ. Sau đó thì ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên không chút do dự. Cô ấy lấy hoa quả trong đĩa của Diệp Thiên. Vài tên phóng viên núp hình trong khách sạn lẳng lặng lấy máy ảnh ra, định chụp cảnh ngọt ngào đó thì đột nhiên trước mặt họ tối sầm và ngất lịm ra bàn.
Đây đương nhiên là hành động của Diệp Thiên. Cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Kỷ Nhược Tuyết. Làm xong, cậu lại quay mặt đi với vẻ lạnh lùng.
“Ăn mà không tự lấy được sao? Cậu à quên cô làm như tôi với cô thân nhau lắm ấy!”
Kỷ Nhược Tuyết không hề bận tâm mà ngược lại còn lấy một miếng cơm trong bát của Diệp Thiên ăn vô cùng đáng yêu.
“Lại thích gọi tôi cô chứ gì, được thôi, vậy tôi với anh lẽ nào không thân sao?”
Cô ấy dán người vào cánh tay Diệp Thiên, nói giọng dịu dàng và nũng nịu: “Đầu gỗ, ngày mai gia tộc Churchill tổ chức buổi tiệc rượu của giới thượng lưu, theo sắp xếp của bên công ty, tôi phải có mặt, nhưng tôi hơi sợ, anh có thể đi cùng tôi được không?”
Câu nói của cô ấy khiến ai chị em nhà họ Lâm bên cạnh chau mày và cảm thấy không hài lòng.
Em sợ thì kêu cậu nhóc này đi theo, vậy vệ sĩ chúng tôi thì là gì? Ăn cơm chùa à?
Diệp Thiên không có hứng thú với cái gọi là tiệc rượu, đang định từ chối thì bỗng nhiên ánh mắt cậu dao động. Một cơn gió nhỏ vô cùng kỳ dị từ khe cửa sổ lao vào.
Luồng gió này phóng về phía Diệp Thiên.Hai cánh tay cậu chặp lại một cách tự nhiên. Trong tay cậu có thêm một tờ giấy. Tờ giấy này không một ai phát hiện ra, đến ngay cả hai chị em nhà họ Lâm đã luyện tâm Phệ Thiên Luyện Khí Quyết cũng không hề có phản ứng gì.
Diệp Thiên mở mẩu giấy, bên trong là chữ Hoa Hạ được viên loằng ngoằng.
“Tối mai chín giờ, tại nhà thờ Thánh Thành, tôi đợi cậu phân cao thấp và quyết sống chết một trận”.
“Chín giờ tối mai tại nhà thờ Thánh Thành, tôi đợi cậu!”
Diệp Thiên liếc nhìn tờ giấy, sau đó một ngọn lửa bùng lên nơi đầu ngón tay cậu, đốt cháy tờ giấy thành tro.
Cậu không cần nghĩ cũng biết tờ giấy là do Ẩn Giả viết.
Kỷ Nhược Tuyết ở gần cậu nhất mà không phát hiện ra điều gì, chỉ thấy một làn khói nhỏ bay lên không trung.
“Thế nào? Có được không? Có đi cùng tôi không?”
Cô ấy chộp lấy cánh tay Diệp Thiên khẽ lắc, môi thì chu ra trông vô cùng nũng nịu.
Trước mặt Diệp Thiên, cô giống như một cô gái nhỏ nhõng nhẽo chứ hoàn toàn không còn trong bộ dạng của một ngôi sao nữa.
“Tối mai sao?”
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, nghĩ lại lời mời của Ẩn Giả vào tối mai, sau đó thì nhà họ Churchill cũng tổ chức tiệc rượu vào thời gian đó.
“Địa điểm của buổi tiệc ở đâu?”
Cậu quay qua hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy vui lắm, vội vàng trả lời: “Giờ vẫn chưa biết, cũng chưa xác định nhưng người chủ trì sẽ thông báo cho tôi trong vòng mười phút nữa”.
Cô ấy đang định nói gì đó thì điện thoại rung lên. Cô ấy mở ra vừa đưa điện thoại tới trước mặt Diệp Thiên.