Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rút lui sao?”, nghe Huyền Long tôn giả nói vậy thì những người khác cũng ngạc nhiên.

“Huyền Long trường chủ”

Trong đó có một người đứng đầu thế lực có tên Bát Cảnh Tông đã lên tiếng bằng vẻ chế nhạo.

“Đạo trường Đế Hào của các người du sao cũng có chỗ dựa là Đế Hào Các, thực lực hàng đầu cơ mà, lẽ nào một thánh nhân cỏn con thế này cũng khiến các người bị dọa chết khiếp sao?”

“Ngoài ra còn một chấp sự tên là Lạc Tinh Môn cũng nheo mắt nói: “Trường chủ Huyền Long, video buổi họp lần này do ông chủ động gọi đi. Chúng tôi còn tưởng ông định triệu tập những người cùng phe liên thủ chấn áp Diệp Lăng Thiên, lấy lại địa cầu, giờ sao tự dưng lại làm ra thế này.”

Những người khác mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Long Huyền tôn giả cũng tỏ ra ý vị, rõ ràng là họ đang khịt mũi trước hành động của ông ta.

Đối mặt đám đông, trường chủ Huyền Long không thể hiện gì nhiều, ông ta chỉ điềm đạm nói.

“Tôi đã nói rồi, các vị đã quyết thì đương nhiên tôi không miễn cưỡng. Nhưng chuyện này đừng đưa đạo trường Đế Hào của tôi vào, cũng đừng lôi Đế Hào Các của tôi vào luôn”.

“Các người giải quyết thế nào đối với Diệp Lăng Thiên thì tự làm, trong ba ngày đạo trường Đế Hào chúng tôi sẽ không xuất hiện ở địa cầu nữa”.

Nói xong, ông ta ấn kết thục cuộc gọi, và biến mất .

“Hừ”.

Khi vừa kết thúc liên hệ với mọi người thì Huyền Lọng tôn giả bèn cười lạnh lùng.

“Một đám chỉ vì danh lợi. Địa cầu vốn là vùng đất bom rơi loạn lạc. Với độ mạnh linh lực mười năm trước ở nơi đây, có thể tạo ra một kim đan đã là cực hiếm rồi”.

“Mặc dù hiện tại linh lực của địa cầu đã được hoàn thiện, rất nhiều tu sĩ mượn cơ hội này để thay đổi nhưng cùng lắm cũng chỉ có một, hai người đạt tới nguyên anh. Còn muốn thành thánh nhân thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.

“Diệp Lăng Thiên rời khỏi địa cầu có mười năm mà giờ chiến lực đã đạt tới thánh nhân thì làm gì có chuyện sau lưng cậu ta không phải là một tông môn cực mạnh chống lưng”.

Ông ta khẽ gõ bàn.

“Trong vòng mười năm bồi dưỡng ra được một thánh nhân, ngoài thiên phú ra thì thực lực của tông môn đứng sau cũng phải mạnh vô cùng, ít nhất cũng phải là thế lực siêu cấp, thậm chí còn hơn”.

“Vì một địa cầu nhỏ bé mà đắc tội với một thế lực như thế thì thật đúng là đầu óc có vấn đề”

Ông ta ngồi dựa vào ghế một lúc, lấy ra một miếng ngọc phù cỡ bàn tay và bóp vụn.

“Truyền lệnh của tôi, trong ba ngày, toàn bộ các bộ phận của đạo trường Đế Hào ở địa cầu đều giải tán. Những tu sĩ thuộc về đạo trường có thể lựa chọn ở lại, những người khác có thể rút lui, nếu làm phải thì trừng trị nghiêm khắc”.

Dứt lời, ngọc phù truyền tín hiệu đi khắp các chi nhánh của đạo trường Đế Hào trên trái đất. Khi nhận được tin này, toàn bộ người quản lý cũng như những kẻ chấp sự đều cảm thấy khó hiểu, nhưng khi nghe sẽ bị trừng phạt thì họ không dám tỏ vẻ nghi ngờ.

Thế là toàn bộ những ai thuộc đại trường Đế Hào trong nháy mắt đều rút lui khỏi địa cầu, mọi thứ được tiến hành nhanh chóng, chỉ có những kẻ kia là đang nghĩ cách đối phó với Diệp Thiên. THậm chí có những người bắt đầu thông báo cho các tông môn thiết lập quan hệ, mời các vịt hánh nhân tới địa cầu giúp sức.

Diệp Thiên đưa Tiếu Văn Nguyệt về lư Thành, hai mẹ con Kỷ Nhược yên, Tiêu Thiến Tuyết, Hư Nhược Vô thì đã đợi khá lâu.

“Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, tiếp theo để xem thực lực của các vị tu tiên kia có thức thời không”.

Diệp Thiên điềm đạm nói: “Nếu bọn họ chán sống thì tôi cũng không ngại khai sát giới ở địa cầu đâu, thậm chí là cả đối với các gia tộc của họ, tôi cũng sẽ nhổ tận gốc”.

Mấy người Hư Nhược Vô không nói gì. Bọn họ đều biết rõ tính cách của Diệp Thiên, anh giết người quả quyết, làm việc không bao giờ lề mề.

Kỷ Viêm giơ nắm đấm lên: “Bố ơi, thật không ngờ bố lợi hại như vậy, đúng là anh hùng cứu thế giới trong phim ảnh”

“Con đã đi phổ cập rồi, mười năm trước bố cùng là một cao thủ, con sùng bái bố quá đi mất”.

Từ khi hiểu chuyện thì thằng bé không được ở bên cạnh Diệp Thiên nên không biết cụ thể tình hình của anh. Còn Kỷ Nhược Yên thì luôn giấu cậu, sợ cậu đi nói với bên ngoài, thế nên cậu không biết thân phận thật sự của bố mình.

Bây giờ cậu cảm thấy hạnh phúc lắm. Cậu có một người mẹ yêu thương cậu, một người bố vô cùng bá đạo, vậy thì ai có thể mãn nguyện hơn cậu đây.

“Nhóc”, Diệp Thiên xoa đầu Kỷ Viêm.

“Thiên phú của con cũng là độc nhất trong vũ trụ, con trong tương lại cũng sẽ không hề kém bố. Sẽ có một ngày còn lợi hại như bố thôi”

Anh không hề nói quá. Kỷ Viêm là tiên thai, hơn nữa còn thừa hưởng dòng máu của anh nên đương nhiên thiên phú cũng sẽ cực kỳ khủng khiếp. Nếu như không phải anh phong ấn tu vi của Kỷ Viêm thì có lẽ thằng bé đã đạt tới kỳ Kim Đan rồi.

Kim Đan mà chưa tới 11 tuổi thì đúng là không phải ai cũng đạt được ở trong vũ trụ này.

“Tiếp theo định làm gì?”, Hư Nhược Vô nhìn Diệp Thiên và hỏi.

Diệp Thiên lên tiếng: “Tiếp theo nên hoàn thành chuyện lớn của tôi rồi. Lời hứa tôi đặt ra cũng tới lúc cần phải thực hiện rồi”.

“Nếu không thì tôi sẽ phải nợ quá nhiều người mất”.

Nói xong, Tiếu Văn Nguyệt và Kỷ Nhược Viêm cũng ý thức được điều gì đó bèn đỏ mặt, thế nhưng hơn thế là hi vọng. Tiêu Thiến Tuyết ở bên cạnh bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

“Tính ra, tôi cũng 30 rồi, chuyện quan trọng của đời người nên làm cho xong, tiếp theo là đến lúc giải quyết ân oán”.

“Giờ tôi đưa người tới”.

Nói xong anh hóa không khí xung quanh thì một mớ hỗn độn, một lúc sau đã xuất hiện ở ngay tổng bộ của Lăng Thiên Minh.

Hoa Lộng Ảnh và Mai Nhược Lãnh vốn đang tu luyện. Thế nhưng họ đã bị kéo vào trong Hỗn Độn Thần Vực của Diệp Thiên.

Hai người ngạc nhiên, Diệp Thiên dần xuất hiện trước mặt họ.

“Anh quay về rồi, có chào mừng anh không?”, hai cố gái đứng ngây ra không biết nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt.

Diệp Thiên vỗ vai họ, mỉm cười: “Đi thôi, còn nhiều người đang đợi chúng ta lắm”.

Nói xong, Diệp Thiên truyền âm bằng thần niệm cho Lăng Thiên Minh để tất cả mọi người có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Hỗn Độn Thần Vực lại biến mất, mang theo cả ba người rời đi.

Khi họ xuất hiện lần nữa thì Hoa Lộng Ảnh và Mai Nhược Lãnh đã đứng ở Lư Thành thuộc địa cầu, tập trung cùng với mấy người Hư Nhược Vô. Thần niệm mở rộng bao lấy cả địa cầu

Cùng lúc, khắp nơi tại địa cầu có nhiều người biến mất.

Tại Trung Hải, phó tông chủ Yến Khinh Vũ vốn đang truyền thụ kinh nghiệm cho các thiên tài trẻ tuổi mới gia nhập vào Tam Nhất Môn nhưng lúc này cũng đột nhiên biến mất.

Thành Môn, Kỷ Nhược Yên rời khỏi cuộc sống biểu diễn mười năm, thế nhưng vẫn được rất nhiều fan hâm mộ theo đuổi muốn được chụp ảnh với cô. Đúng lúc cô đồng ý và đám đông vây quanh thì cô cũng biến mất giống như chưa từng xuất hiện.

Tại phân bộ của tập đoàn Lăng Thiên, Nhâm Uyển Doanh đang xử lý hợp đồng, sau khi thấy không có sai sót gì, cô ta đang định ký hợp đồng và đóng dấu thì đột nhiên cây bút trong tay rơi xuống, và cô ta đã không còn ngồi ở ghế nữa, chỉ còn giấy tờ bay tứ tung trong gió.

Tại Đế Vương Điện Kim Lăng, trưởng lão truyền công Lý Thanh Du cũng đang bàn kết hoạch mở rộng Đế Vương Điện, vừa mới đạt được sự thống nhất, đang định chốt kế hoạch thì cũng biến mất

Trong nháy mắt, những người này đều đồng thời xuất hiện tại tứ hợp viện của nhà họ Diệp.

Đám đông nhìn nhau, họ phát hiện ra Hoa Lộng Ảnh, Tiếu Văn Nguyệt, Kỷ Nhược Yên, Tiêu Thiến Tuyết đều đã có mặt. Những nhân vật khác cũng đều xuất hiện, họ xinh đẹp, rạng rỡ giống như vườn hoa đua nhau khoe sắc vậy.

Trước cửa nhà họ Diệp, một người thanh niên đang chắp tay đứng đó, mỉm cười nhìn họ sau đo quỳ xuống, bảy chiếc nhẫn làm từ ngọc thạch của vũ trụ xuất hiện lấp lánh trước mặt anh.

“Anh đã phụ mọi người quá nhiều rồi. Hôm nay, anh ở đây nói những lời này, mọi mọi người có thể gả cho anh”.

Rời khỏi địa cầu đã mười năm, cuối cùng Diệp Thiên cũng đã nói ra những lời này. Bảy cô gái giật mình, ban đầu còn không biết làm gì, sau đó Yến Khinh Vũ bước lên nhận lấy nhẫn trước và đeo vào tay.

Những cô gái khác thấy vậy cũng do dự nhưng sau đó đều lên nhận lấy phần hạnh phúc thuộc về mình.

Lúc này, họ đều đã đeo nhẫn vào tay thể hiện suy nghĩ của chính mình. Chỉ có Mai Nhược Lãnh là đứng im bên cạnh. Sau đó cô gái nhìn Diệp Thiên, bước tới và hỏi.

“Bọn họ đều có rồi, còn em thì sao?”

Vấn đề này khiến Diệp Thiên giật mình. Thật sự là anh luôn coi Mai Nhược Lãnh là hồng nhan tri kỷ mà thôi, chứ không hề muốn cô phải phụ thuộc vào mình. Vậy mà giờ Mai Nhược Lãnh nói vậy thì anh thật sự không biết phải làm thế nào.

“Về điều này thì...”.

Anh vuốt cằm sau đó lấy chiếc nhẫn không gian đeo cho cô gái.

“Chiếc nhẫn này theo anh mười mấy năm rồi, giờ nó đại diện cho lời hứa của anh”.

Nói xong anh liếc nhìn toàn bộ các cô gái và nói bằng giọng đầy kiên định.

“Diệp Thiên thề cả đời này sẽ bảo vệ mọi người, quyết không rời bỏ. Trong vòng năm ngày tại đỉnh Bắc Sơn sẽ diễn ra hôn lễ của chúng ta”.

Cuối cùng thì Diệp Thiên cũng đã đi được tới bước này và không còn là một mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK