Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên giẫm chân xuống, ánh sáng màu xanh trên bàn chân cậu tỏa ra như bàn chân của cự linh thú hạ xuống đất, khiến cả Vân Đỉnh Thiên Cung chấn động, vô số mặt sàn nổ tung bay mất.

"Ầm ầm!".

Vân Đỉnh Thiên Cung vốn lơ lửng giữa bầu trời, sau cú giẫm chân của Diệp Thiên, liền rơi từ trên trời xuống, gần như sắp va vào mặt đất.

Khoảnh khắc cung điện sắp rơi xuống đất, một phù văn kì dị bỗng hiện ra dưới đáy thiên cung, cưỡng chế kéo nó lại, sau đó mấy trăm bóng người lao như tên bắn từ trong thiên cung ra, xuất hiện ở bên ngoài.

Tất cả bọn họ đều có khí tức trên nguyên anh, người yếu nhất cũng là tu vi nguyên anh ngũ phẩm, còn mạnh nhất thì đạt tới nguyên anh thần phẩm, thậm chí thần anh cửu biến còn có không dưới chín người.

Một số lượng lớn tu sĩ nguyên anh đồng thời ra mặt, nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt đầy sát khí.

"Người tới là ai? Dám tự ý xông vào Vân Đỉnh Thiên Cung của ta?".

Người dẫn đầu là một thần anh cửu biến, ông ta khẽ quát một tiếng, ngưng tụ thủ ấn ép về phía Diệp Thiên.

"Người tôi cần tìm là năm vị cung chủ, những kẻ không liên quan thì biến!".

Diệp Thiên chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ bình thản nói, cánh tay khẽ phất.

"Soạt!".

Cậu đánh một kích ra, ánh sáng màu xanh kéo dài nghìn mét, khiến thủ ấn nổ tung thành mảnh vụn, dư kình còn không chút nương tay xuyên qua chân lực hộ thể của vị thần anh cửu biến này.

"Phụt!".

Vị thần anh cửu biến này lập tức phun ra máu tươi, nặng nề ngã xuống đất, đã mất đi sức chiến đấu.

"Cái gì?".

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều biến sắc, chỉ một chiêu đã đánh bại thần anh cửu biến, thực lực này hiển nhiên hơn đứt tất cả bọn họ.

Trong chớp mắt, hơn trăm tu sĩ nguyên anh đều đanh mắt lại, tám thần anh cửu biến dẫn đầu còn lại khẽ quát.

"Các vị, người này có thực lực quá mạnh, nghe theo chỉ huy của tôi, đồng thời giải phóng chân lực, kết trận!".

Dứt lời, hơn trăm tu sĩ nguyên anh đồng thời giải phóng chân lực, trên đỉnh thiên cung, chân lực đủ màu tập kết, giống như những vì sao điểm giữa hư không, lấp lánh ánh sáng.

Sức mạnh khủng khiếp giáng từ trên trời xuống, từng luồng chân lực đan xen hội tụ, sau đó dệt thành một tấm lưới chân lực khổng lồ trên hư không.

Tấm lưới chân lực này không ập xuống ngay, mà vặn vẹo nhu động, thay đổi hình dạng. Chỉ trong mấy giây, tấm lưới chân lực bỗng hóa thành một ngọn tháp chân lực khổng lồ to gần chục nghìn mét, phong tỏa thiên địa.

"Vân Đỉnh Đại Trận, Hạo Thiên Tháp!".

Hơn trăm tu sĩ nguyên anh đồng thanh quát khẽ, tháp chân lực khổng lồ ép mạnh xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.

Lúc này, trong Vân Đỉnh Thiên Cung lại có hơn nghìn bóng người lao ra, xuất hiện ở phía chân trời, nhìn về phía này.

Đây đều là những những người trẻ tuổi, hiển nhiên là đệ tử của Vân Đỉnh Thiên Cung. Bọn họ nhìn ngọn tháp chân lực khổng lồ che trời rợp đất kia, ánh mắt tỏ vẻ chấn động.

"Là Hạo Thiên Tháp, các trưởng lão đồng thời kết trận, giải phóng Hạo Thiên Tháp kìa!".

"Có đại địch đến sao?".

Mọi người kinh ngạc kêu lên, nhưng khi nhìn qua, bọn họ phát hiện bên dưới Hạo Thiên Tháp chỉ có một chàng trai xấp xỉ tuổi mình.

Bọn họ không hiểu, một hậu sinh vãn bối như vậy mà cũng được gọi là đại địch, ép các trưởng lão phải kết trận ngưng tháp sao?

Nhưng ngay sau đó, tất cả bọn họ đều như hóa đá.

Khoảnh khắc Hạo Thiên Tháp giáng xuống, chàng trai đang đứng trước Vân Đỉnh Thiên Cung bất ngờ hành động.

Cơ thể cậu như một mũi hỏa tiễn lao vút lên trời, không hề tránh né mà lao thẳng tới đáy Hạo Thiên Tháp.

Các tu sĩ nguyên anh đang kết trận ngưng tháp thấy thế, ánh mắt chợt động, thầm chửi cậu không biết tự lượng sức.

Phải biết rằng, Hạo Thiên Tháp này là thuật bí truyền của Vân Đỉnh Thiên Cung, cần phát động sức mạnh của gần một trăm nguyên anh, nhưng sức mạnh bộc phát có thể sánh với hóa thần, nếu hóa thần dưới tam phẩm mà bị Hạo Thiên Tháp chụp trúng thì cũng bị trấn áp một cách dễ dàng.

Vậy mà Diệp Thiên còn chủ động lao vào đáy tháp, đúng là tự tìm đường chết.

Nhưng mọi người còn chưa nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thiên bị Hạo Thiên Tháp trấn áp hoàn toàn, thì đồng tử đã co lại.

Diệp Thiên xông tới nhưng không hề bị lực hút cường hãn của Hạo Thiên Tháp hút vào trong, chỉ thấy cậu giơ bàn tay lên, năm ngón tay nắm chặt, bấu lấy đáy tháp.

Sau đó, ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay cậu tràn ra mãnh liệt, lan từ đáy tháp lên trên. Chỉ trong mười mấy giây, Hạo Thiên Tháp khổng lồ gần chục nghìn mét đã bị ánh sáng màu xanh bao trùm.

"Phá!".

Diệp Thiên khẽ quát, bàn tay cậu cũng nắm chặt.

Ánh sáng màu xanh tỏa ra mãnh liệt, Hạo Thiên Tháp khổng lồ kia không chịu nổi sự ăn mòn và chèn ép của chân lực hỗn độn, phát ra tiếng vang trầm nặng, sau đó nổ tung.

"Bụp!".

Một tiếng nổ lớn nặng nề vang khắp bầu trời, hơn trăm nguyên anh gần như đồng thời biến sắc, trong miệng phun ra máu tươi, tâm thần chấn động.

Hạo Thiên Tháp này không chỉ do chân lực của mọi người ngưng tụ, mà khi bọn họ hội tụ chân lực, linh hồn của bọn họ cũng được liên kết chặt chẽ. Diệp Thiên một kích phá tan Hạo Thiên Tháp khiến tâm thần của bọn họ lập tức bị thương nặng, một số người tu vi yếu hơn còn bị chảy máu mũi máu tai, thất khiếu bị tổn thương.

"Hạo Thiên Tháp bị hắn đánh vỡ tan chỉ bằng một đòn?".

Vô số đệ tử của Vân Đỉnh Thiên Cung trợn mắt há mồm, ánh mắt đầy sợ hãi.

Chàng trai thoạt nhìn xấp xỉ tuổi bọn họ này, rốt cuộc là quái thai từ đâu đến vậy?

Diệp Thiên một kích đánh bại hơn trăm nguyên anh, ánh mắt không vui không giận: "Ngay cả ba trưởng lão khách khanh trấn thủ ở sao Long Vẫn của các ông cũng bại dưới tay tôi, mà năm vị cung chủ còn phái đám binh tôm tướng tép như các ông đến làm bia đỡ đạn!".

"Xem ra ở Vân Đỉnh Thiên Cung, các ông cũng chỉ là những quân cờ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào".

Cậu khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy châm chọc.

"Cái gì? Ngay cả ba trưởng lão khách khanh cũng bị thua?".

Mọi người nghe thấy thế đều giật thót trong lòng.

Đó là ba hóa thần hàng thật giá thật cơ đấy!

Trong lúc bọn họ đang thất thần, một tia chớp bỗng lóe lên trong hư không.

"Hử?".

Đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng sinh lòng cảnh giác, khi cậu hoàn hồn, một nắm đấm được bao bọc bởi lôi quang đã đánh tới trước mặt.

"Nhanh quá!".

Cho dù là Diệp Thiên cũng thầm kinh hãi trong lòng, nhưng dù sao cậu của hiện giờ cũng khác với năm ngày trước, gần như đồng thời đưa ra phản ứng.

Chỉ thấy cậu ngửa mặt nghiêng người, đồng thời đánh ra quyền phải, va chạm với cú đấm được bao bọc bởi lôi quang kia.

"Soạt!".

Tiếng lôi quang bắn ra vang lên, xé rách hư không, Diệp Thiên chỉ cảm thấy một luồng áp lực tràn tới, ép cậu lùi lại trăm mét.

Trên nắm đấm của cậu vẫn còn tàn dư tia chớp, khi cậu đứng vững hoàn hồn lại, thấy một người trung niên mặc đạo bào đang đứng phía trước cách cậu một trăm mét.

Vẻ mặt người trung niên bình thản, nhưng ánh mắt như điện, toàn thân tràn ngập khí tức hủy diệt khủng khiếp, hiển nhiên trong người ông ta ẩn chứa sức phá hoại khó mà miêu tả thành lời.

Dung mạo của người này có mấy phần hao hao giống với phân thân linh hồn của Mão Hỏa mà cậu nhìn thấy trước đó.

"Cuối cùng cũng ra rồi à?".

Diệp Thiên toét miệng cười, ý chí chiến đấu dâng lên hừng hực.

Cung chủ của Vân Đỉnh Thiên Cung đã ra mặt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK