Diệp Thiên nhìn phi kiếm dày đặc trên đỉnh đầu, hai mắt cũng khẽ nheo lại.
Chân Vũ Thần Kiếm Trận, trận pháp truyền thừa này được truyền tụng có thể giết chết độ kiếp kim tiên cuối cùng cũng được sử dụng.
Trận pháp này vừa được kích hoạt, chân lực của năm vị thánh nhân đồng thời kích hoạt, kiếm ý xung quanh dâng tràn, dường như đánh nát toàn bộ đất trời, không gian.
Mấy chục nghìn phi kiếm hoành tráng, hình thành sông kiếm chảy xuôi, lưu động theo sự vận chuyển chân lực của năm người, chỉ nhìn lướt qua cũng đủ khiến các cao thủ tu sĩ sợ hãi.
So ra, Chân Vũ Trảm Thần Trận do Tiêu Thiên Thần của Thiên Thần Tông nắm giữ, chỉ có thể điều khiển chín thanh phi kiếm đúng là kém hơn vô số lần.
Nếu muốn Chân Vũ Trảm Thần Trận có uy lực của Chân Vũ Thần Kiếm Trận thì ít nhất cũng phải có nhiều thời gian rèn luyện và cường hóa.
Trong năm người, Tranh Lâm Thánh Giả là thánh nhân cửu phẩm, Hoàng Thiên Thánh Giả, Lục Phong Thánh Giả đều có tu vi thánh nhân thần phẩm. Thanh Dương Thánh Giả từng là kim tiên bán bộ, nhưng trong trận chiến Táng Tiên Đàm thân xác bị hủy, tuy đã đắp nặn lại thân xác nhưng thực lực giảm xuống nghiêm trọng, chỉ có thể đạt tới thánh nhân thần phẩm.
Chỉ có Lam Vũ Thánh Giả áo xanh là đạt tới kim tiên bán bộ.
Một vị kim tiên bán bộ và bốn vị thánh nhân thần phẩm đồng thời điều khiển Chân Vũ Thần Kiếm Trận đúng là hủy diệt đất trời, trận pháp còn chưa tấn công về phía Diệp Thiên, phi kiếm đầy trời đã vang lên tiếng ngân dài đinh tai nhức óc.
“Các vị sư huynh đệ!”.
Ánh mắt Thanh Dương Thánh Giả lạnh lùng, trong ánh mắt chứa sát ý vô tận.
“Cậu ta từng giết chết độ kiếp kim tiên chân chính ở Táng Tiên Đàm, sức chiến đấu không thể đo lường, không cần nghĩ chuyện gì khác, dốc hết sức điều khiển trận pháp giết chết cậu ta!”.
Nói xong, chân lực ông ta tuôn ra kèm theo một luồng sáng thiên thanh, ba mươi nghìn thanh phi kiếm trong kiếm trận lập tức bạo động, cuộn lên phía trên, sau đó tấn công về phía Diệp Thiên.
Bốn người còn lại cũng phản ứng theo, trong đó ba vị thánh nhân thần phẩm cũng giống như Thanh Dương Thánh Giả lần lượt điều động ba mươi nghìn thanh phi kiếm lao về phía Diệp Thiên. Lam Vũ Thánh Giả kim tiên bán bộ thì đưa ngón tay lên, điều khiển sáu mươi nghìn thanh phi kiếm lao vút lên bầu trời một cách dễ dàng, sau đó bay về phía Diệp Thiên từ lỗ hổng ở giữa.
Trong nháy mắt, một trăm tám mươi nghìn thanh phi kiếm lao về phía Diệp Thiên từ bốn phương tám hướng. Kiếm còn chưa tới nơi, kiếm ý đáng sợ đã mở đường trước, chém vào người Diệp Thiên.
“Keng keng!”.
Diệp Thiên đưa cánh tay lên đỡ, tiếng kim loại va chạm lập tức vang lên. Áo Long Lân Lam Vũ trên người cậu thoáng chốc bị xé làm mấy chục đường, bên ngoài cơ thể cũng bị kiếm khí cắt qua, hiện lên vệt trắng nhàn nhạt.
Giữa kiếm khí tung hoành, một trăm tám mươi thanh phi kiếm cuối cùng cũng đến quanh người Diệp Thiên. Trong mắt Diệp Thiên lóe lên ánh sáng, hai chân hơi di chuyển, năm ngón tay nắm chặt, chân lực hỗn độn trong cơ thể tuôn trào như nước lũ, hình thành một màn chắn màu đỏ bên ngoài cơ thể.
“Ầm ầm!”.
Những thanh phi kiếm nối nhau không ngừng tấn công màn chắn màu đỏ, tiếng động nặng nề không ngừng vang lên, bề ngoài màn chắn màu đỏ cũng dao động kịch liệt, lan ra những gợn sóng liên tiếp.
Mỗi thanh phi kiếm đâm lên màn chắn màu đỏ làm lan ra sóng sức mạnh đáng sợ, sau đó phi kiếm bị đánh gãy ngay trên không, phi kiếm ở phía sau tiếp tục xông tới trước, lấp vào chỗ trống.
Mỗi một thanh kiếm đều chứa đựng chân lực mạnh mẽ của một vị thánh nhân thần phẩm, vô cùng rắn chắc, kèm theo lực xuyên thấu không gì sánh được. Dù lúc này tu vi Diệp Thiên sánh ngang với kim tiên bán bộ, màn chắn mà cậu ngưng tụ nên cũng đang suy yếu với tốc độ rất nhanh, bề ngoài bắt đầu có vết nứt.
Dù có bí kỹ kiếm trận, đòn tấn công trùng điệp nhưng nhiều người của Chân Vũ Thánh Môn ở bên dưới thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy trạng thái của Diệp Thiên qua khe hở, ánh mắt vốn tràn đầy sợ hãi hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Các trưởng lão quả nhiên lợi hại, chân lực hộ thân của tên đó sắp bị phá vỡ rồi, cậu ta sắp không chịu được nữa rồi!”.
Trong lòng vô số người đều cảm thấy hân hoan, chỉ muốn băm vằm tên ác ma đồ sát hơn nghìn người của Chân Vũ Thánh Môn.
“Rắc!”.
Diệp Thiên phòng ngự gần ba phút, trong ba phút này, chân lực hộ thân của cậu làm gãy gần sáu mươi nghìn thanh phi kiếm, nhưng hơn trăm nghìn phi kiếm còn lại vẫn lao đến thế như chẻ tre.
Đúng lúc đó, một tiếng động to rõ vang lên, màn chắn màu đỏ bên ngoài cơ thể Diệp Thiên bị chém nứt một đường lớn, sau đó nổ tung.
Không còn màn chắn bảo vệ, Diệp Thiên lập tức bại lộ trước sự tấn công trực tiếp của hơn trăm nghìn thanh phi kiếm, nhưng trong mắt cậu không hề có chút dao động nào, chỉ hừ một tiếng.
Sau đó, cậu nhấc cánh tay, đánh ra một quyền về phía trước.
Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!
Một quyền đánh ra, đất trời phai màu, nhật nguyệt cùng hiện. Quyền kình đáng sợ như cuồng long xuất hải phá vỡ không gian từng chút một, thét gào bay ra.
Hơn mười nghìn thanh phi kiếm phía trước Diệp Thiên bị một sức mạnh đáng sợ của quyền đó đánh cho đứng lại một lúc, trong đó sáu nghìn thanh phi kiếm bị đánh nát, để lộ một lỗ hổng hiếm có.
“Không hay!”.
Thanh Dương Thánh Giả thấy vậy âm thầm kinh ngạc, vội vàng điều động chân lực, muốn hội tụ những thanh phi kiếm ở xung quanh về lấp vào lỗ hổng.
Hai chân Diệp Thiên lóe lên ánh sáng, sức mạnh sấm sét gió bão tăng cường.
Sức mạnh phong lôi, Thừa Phong Ngự Lôi!
“Vèo!”.
Trong nháy mắt, tốc độ của Diệp Thiên đã vượt qua bảy mươi lần tốc độ âm thanh. Nơi cậu đứng chỉ còn lại một tàn ảnh, bản thân cậu thì mượn lỗ hổng hiếm có đó xông ra khỏi kiếm trận.
Năm người kể cả Thanh Dương Thánh Giả đều biến sắc, nhưng bọn họ phản ứng cực kỳ nhanh, ngay lập tức thúc đẩy chân lực, điều động phi kiếm đầy trời bao vây Diệp Thiên lần nữa.
Nhưng lần này Diệp Thiên không cho bọn họ cơ hội, cậu cười nhạt một tiếng, khóe miệng lộ vẻ khinh thường.
“Chân Vũ Thần Kiếm Trận quả thật rất khó dùng ngoại lực để phá vỡ hoàn toàn”.
“Nhưng tiếc là trận pháp này lại có khiếm khuyết rất lớn, đó là người điều khiển kiếm trận cần phải truyền rất nhiều chân lực vào cho nó”.
“Vào thời khắc này, phòng ngự của người điều khiển kiếm trận cực kỳ yếu ớt”.
Diệp Thiên dứt lời, sức mạnh sấm sét và gió bão trên hai chân cậu rung động, cơ thể lại biến mất tại chỗ.
Tranh Lâm Thánh Giả phát hiện ra một luồng kình phong yếu ớt tấn công đến trước mặt mình, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm trọng.
Ông ta chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đánh lên ngực ông ta.
“Rắc!”.
Tiếng xương gãy vang lên, Tranh Lâm Thánh Giả chỉ kịp kêu lên đau đớn, tim đã bị chưởng này đánh nát.
Hoàng Thiên Thánh Giả ở gần Tranh Lâm Thánh Giả nhất đã phản ứng lại, kinh hãi hít vào một hơi, nhưng ông ta chưa kịp lùi lại, một nắm đấm như đá bạch ngọc đã đánh xuống đỉnh đầu.
“Soạt!”.
Sức mạnh đáng sợ trút xuống, từ đỉnh đầu lan tới dưới chân. Kinh mạch, xương cốt, phủ tạng trong cơ thể ông ta đều nổ tung thành bụi phấn.
Sau đó là Lục Phong Thánh Giả, ông ta chỉ kịp bay lùi về sau trăm trượng thì bị Diệp Thiên nắm lấy vai, năm ngón khép lại thành dao, đâm xuyên ngực ông ta.
Chỉ trong nháy mắt, ba vị thánh nhân thần phẩm bị Diệp Thiên dùng tốc độ tuyệt đối của Thừa Phong Ngự Lôi cộng với thủ đoạn cực kỳ thô bạo giết chết tại chỗ.
Thanh Dương Thánh Giả và Lam Vũ Thánh Giả đều chấn động, hai người thúc đẩy chân lực muốn điều động phi kiếm đến quanh người để ngăn chặn đòn tấn công của Diệp Thiên. Nhưng tốc độ của số phi kiếm đó thua xa Diệp Thiên quá nhiều.
Ngay khi bọn họ vừa động tâm niệm, Diệp Thiên đã chuyển động. Lần này, mục tiêu của cậu là Thanh Dương Thánh Giả.
Thanh Dương Thánh Giả cảm thấy mắt hoa lên, một bóng người đã đứng trước mặt ông ta, chính là Diệp Thiên.
Lúc này, hai người chỉ cách nhau nửa thước, ông ta còn không kịp nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt Diệp Thiên.
“Đừng!”.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Thanh Dương Thánh Giả, Diệp Thiên vươn tay tới, năm ngón xòe ra, sắp sửa đánh xuống đỉnh đầu ông ta.
Đúng lúc đó, một tiếng xé gió gấp rút đột nhiên vang lên, một luồng sáng màu tím bùng lên gấp bảy mươi lần tốc độ âm thanh, không hề thua kém tốc độ di chuyển của Diệp Thiên, từ xa chân trời đâm nghiêng về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên lập tức sinh ra cảm ứng, bỏ qua Thanh Dương Thánh Giả, quay người đánh một quyền lên ánh sáng tím.
“Keng!’.
Một tiếng kim loại va chạm vang lên. Cơ thể Diệp Thiên chấn động mạnh, bị lực xung kích to lớn đẩy lùi về sau, lùi ra xa trăm trượng.
Luồng sáng tím đó thì bay vòng về sau, hóa thành một thanh trường kiếm thanh mảnh cổ xưa, treo lơ lửng trên không trung.
Diệp Thiên giẫm mạnh chân trên không trung, tạo ra một làn sóng khí. Cậu nhìn về phía chân trời, ánh mắt thêm phần trịnh trọng.
Chân Vũ Thánh Môn lại có độ kiếp kim tiên chân chính?