Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nào là sức mạnh không gian?

Đó chính là có thể khai thông với trời đất xung quanh, dùng thần niệm để dẫn dắt, dùng điểm khớp không gian làm ván cầu để phát động đòn tấn công quỷ dị khó lường, không thể nắm được quỹ đạo.

Càn Khôn Luyện Thần Ấn, ngoài “luyện thần” ra, thì hai chữ “càn khôn” chính là đại diện cho không gian thiên địa.

Càn Khôn Luyện Thần Ấn có thể gia tăng tốc độ tu luyện thần niệm, gia tăng uy lực của thần niệm, còn có thể khiến người sử dụng khai thông sức mạnh không gian, ra đòn tấn công.

Điều này cực kì giống với thủ đoạn dịch chuyển không gian của Diệp Thiên, nhưng dịch chuyển không gian là di chuyển bản thân Diệp Thiên đến bất cứ vị trí nào mà thần niệm nghĩ đến, vô thanh vô tức.

Nhưng thông qua Càn Khôn Luyện Thần Ấn, Diệp Thiên có thể nắm được sức mạnh không gian, có thể giáng đòn tấn công về phía kẻ địch từ mọi góc độ, mọi vị trí trong phạm vi thần niệm của cậu bao trùm, khiến kẻ địch không thể đề phòng được.

Đương nhiên, vì là đòn tấn công được ngưng tụ từ thần niệm, nên càng quỷ dị khó lường, ngay cả hành động giơ tay cũng không có. Đây chính là khả năng đáng sợ của Càn Khôn Luyện Thần Ấn.

Lúc này, ánh mắt của Tiêu Thiên Thần lạnh tanh, sắc mặt càng ngưng trọng hơn.

“Tỏa Thiên Nghiên này còn có thể điều động sức mạnh không gian của thiên địa xung quanh sao? Sao lại thế được?”.

“Trước kia thằng nhãi An Hà Đạo chưa bao giờ dùng tới thủ đoạn này, cũng chưa bao giờ nghe nói Tỏa Thiên Nghiên có công dụng này”.

Trong lúc ông ta đang trầm tư, thì Diệp Thiên lại phát động công kích.

Chỉ thấy không gian trên đỉnh đầu Tiêu Thiên Thần bỗng nứt ra, một luồng chỉ phong quỷ dị bắn ra từ khe nứt, trúng đầu ông ta.

Cũng may ông ta nhận ra công dụng đáng sợ của Càn Khôn Luyện Thần Ấn, vừa nãy sau khi đỡ một chiêu của Diệp Thiên xong, liền trải sức mạnh thần niệm ra phạm vi mấy trăm trượng quanh người, nên mới có thể lập tức cảm ứng được khi đòn tấn công giáng xuống.

Tuy lần này vẫn không theo kịp tốc độ Diệp Thiên điều động sức mạnh không gian, nhưng ông ta đã có khả năng phản ứng xoay sở.

Chỉ phong xao động trên đỉnh đầu, Tiêu Thiên Thần thầm hừ lạnh một tiếng, điều động thần niệm, hình thành một chiếc thuẫn thần niệm rộng hơn mười trượng ở trên đỉnh.

“Soạt!”.

Chỉ phong sắc bén giáng từ trên trời xuống, va trúng vào chiếc thuẫn thần niệm. Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên, thuẫn thần niệm bị chỉ phong đánh trúng điểm trung tâm, hai luồng thần niệm lập tức va chạm, khiến không gian xung quanh bị chấn động thành từng gợn sóng.

Trên chiếc thuẫn thần niệm mà Tiêu Thiên Thần ngưng tụ bỗng xuất hiện một vết lõm quỷ dị. Nó không chống nổi chỉ phong thần niệm của Diệp Thiên, bị ép hẳn xuống, mắt thấy sắp bị xuyên thủng.

“Sao lại thế được?”.

Vẻ mặt Tiêu Thiên Thần lại càng ngưng trọng hơn, ông ta có thể cảm nhận được, sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên so với lúc được tam hoa tụ đỉnh gia trì thì còn lên một tầm cao mới, gần như không kém gì ông ta, thậm chí còn hơn một bậc.

Ông ta không thể tưởng tượng được, tại sao chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thần niệm của Diệp Thiên lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?

“Lẽ nào lại là Tỏa Thiên Nghiên? Thứ này còn có uy năng tăng cường thần niệm sao?”.

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Thần lại càng ghen lồng ghen lộn, có cảm giác muốn phun ra máu.

Ông ta khổ tu thần niệm 15000 năm, bây giờ khó khăn lắm mới bước vào cảnh giới nhập đạo, nhưng vẫn chưa tìm được món pháp bảo nào có thể nâng cao thần niệm, cùng lắm chỉ có được một số đan dược sau khi uống vào có thể tăng cường thần niệm tạm thời mà thôi.

Còn Diệp Thiên lại giống như sinh ra đã ngậm thìa vàng, tùy ý ra tay đã sở hữu chí bảo có hai công dụng song song là sức mạnh không gian và tăng cường thần niệm, sao ông ta có thể không đố kị thèm muốn cho được?

Diệp Thiên vẫn chắp hai tay sau lưng đứng ở hư không, nhưng chưa dừng việc tấn công. Dưới sự gia trì của Càn Khôn Luyện Thần Ấn, luồng chỉ phong thần niệm kia lại càng mạnh mẽ ngang tàng hơn. Ngay sau đó, nó vượt qua lực cản, đâm thủng thuẫn thần niệm của Tiêu Thiên Thần.

“Phập!”, chỉ phong xuyên qua hư không, dường như có thể xuyên thủng mọi thứ, còn Tiêu Thiên Thần cuối cùng cũng phẫn nộ đến cực điểm.

“Diệp Lăng Thiên, mày to gan lắm!”.

“Nếu mày đã muốn sống mái một trận, thì tao cho mày toại nguyện!”.

Dứt lời, ông ta lập tức bay vèo về phía sau, tránh được luồng chỉ phong thần niệm sắc bén kia. Sau đó ông ta vung tay áo lên, một túi càn khôn bay ra, mấy chục viên đan dược hình tròn thơm ngát lơ lửng giữa không trung.

“Đó là… Tu Thần Đan?”.

Cổ Khê Nhược nhìn thấy thế thì kinh ngạc kêu lên.

Tu Thần Đan là đan dược có thể trợ giúp cho việc tu luyện thần niệm, nếu uống nó vào, sau đó hấp thu dược lực trong đó, thì có thể giúp bản thân nâng cao thần niệm mãi mãi.

Nhìn khắp dải Ngân Hà thì Tu Thần Đan cũng được coi là đan dược cực kì quý hiếm, dược liệu cần thiết cho mỗi viên đều vô cùng quý giá, hơn nữa số lượng rất nhiều.

Có dược liệu rồi, mỗi viên đan dược còn mất gần trăm năm thí luyện và ngưng đan mới có thể luyện chế thành công. Mấy chục viên Tu Thần Đan này phải mất mấy nghìn năm mới luyện được. Đây có thể coi là con át chủ bài cuối cùng của Tiêu Thiên Thần.

Tiêu Thiên Thần tế ra mấy chục viên Tu Thần Đan, sau đó không chút do dự há to miệng, cổ họng bùng phát lực hút, nuốt toàn bộ mấy chục viên Tu Thần Đan vào trong bụng.

Mấy chục viên Tu Thần Đan vào họng, khí tức của Tiêu Thiên Thần lập tức có sự thay đổi chóng mặt. Chân lực của ông ta chưa tăng lên, nhưng sức mạnh thần niệm đã tăng vọt, từ cảnh giới nhập đạo trung kỳ đột phá giới hạn, lên đến nhập đạo hậu kỳ.

Cơn bão thần niệm trên đỉnh đầu ông ta lại được ngưng tụ, có sự gia trì của hoa chỉ cảnh, mỗi tia thần niệm đều như sấm thần xa xôi, lan tràn khắp không gian, kéo dài trong phạm vi mấy nghìn mét, bao vây ông ta lại.

Sức mạnh thần niệm này không phải của bản thân Tiêu Thiên Thần, mà là sức mạnh ẩn chứa trong đan dược. Nếu cho Tiêu Thiên Thần thời gian luyện hóa số sức mạnh thần niệm này, thì ông ta có thể biến nó thành của mình.

Nhưng lúc này, hiển nhiên Tiêu Thiên Thần không có thời gian để luyện hóa, thế là ông ta gia trì toàn bộ sức mạnh thần niệm ẩn chứa trong đan dược lên người mình.

Ông ta định nâng sức mạnh thần niệm của bản thân lên đỉnh cao nhất trong thời gian ngắn, quyết một trận sinh tử với Diệp Thiên.

“Ồ?”.

Chứng kiến cảnh tượng này, Diệp Thiên lại nở một nụ cười.

“Sức mạnh thần niệm nhập đạo trung kỳ quả thực rất mạnh!”.

“Nhưng tiếc là tôi có sức mạnh pháp tắc trong tay, ông chưa bước vào cảnh giới thánh nhân hoặc không nắm được pháp tắc, thì vẫn không thể khiến tôi bị thương!”.

“Chờ số đan dược này hết hiệu lực, thì ông vẫn bị tôi giết như thường!”.

Tiêu Thiên Thần nghe thấy thế, khuôn mặt lại nở nụ cười quỷ dị.

“Diệp Lăng Thiên, tôi biết dù thần niệm của tôi được nâng cao đến mức nào thì cũng không thể khiến cậu bị thương!”.

“Nhưng vẫn có thứ khác có thể khiến cậu bị thương, cho dù cậu có sức mạnh pháp tắc hộ thân thì cũng vô ích thôi”.

“Bởi vì đây là thứ đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà, có thể chém được cả sức mạnh pháp tắc”.

Dứt lời, cơ thể ông ta bỗng hạ xuống đất, khiến đống đổ nát của Cửu Thiên Minh Nguyệt Lâu bị chấn động rung lên.

Diệp Thiên cúi xuống nhìn, đồng tử lập tức co lại. Chỉ thấy trên mặt đất bỗng hiện ra một đường vân trận pháp vô cùng kì dị, kéo dài mấy chục nghìn mét, thâu tóm gần như toàn bộ không gian ở đây.

Đúng lúc này, Tiêu Thiên Thần bỗng giẫm mạnh chân vào trung tâm trận pháp, sức mạnh thần niệm hóa thành từng luồng sóng, rót vào trận pháp.

“Chân Võ Trảm Thần Trận, lên!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK