Lạc Tông Diễm, Duẫn Tu Tuyệt cùng với thái thượng trưởng lão, ba vị thần phẩm độ kiếp rơi xuống vùng đổ nát, bị nhấn chìm trong đó.
Khí tức của ba người đã gần không còn gì. Duẫn Tu Tuyệt nôn ra máu. Mặc dù ánh mắt vô cùng kiên quyết, vẫn nhìn chăm chăm vào Độc Cảnh Viêm nhưng cơ thể ông ta thì đã không thể nhúc nhích được nữa rồi.
Vùng ngực ông ta xuất hiện một vết hõm, phát ra Hoàng Tuyền Hàn Khí như đang đóng băng cơ thể ông ta lại. Nếu không phải ông ta đã tu thành Nguyệt Luân Đại Hoang Thể không thêm với chân lực mạnh thì có lẽ ông ta đã bị đông đá rồi.
Nguyệt Luân Đại Hoang Thể được Duẫn Tu Tuyệt vô tình tìm ra. Sau khi tu luyện thì thần hồn đã chủ động đi vào cơ thể ông ta. Cơ thể ông ta mạnh thứ ba trong thập đại trưởng lão. Nhưng dù là như vậy thì sức mạnh phong ấn từ cú đấm ở ngực vẫn khiến ông ta khó có thể phát lực.
Thái thượng trưởng lão càng thê thảm hơn khi một cánh tay ngoẹo ra ngoài một góc 90 độ. Tu vi của thái thượng trưởng lão cao sâu vô cùng vậy mà giờ cũng chịu phải sự tấn công đáng sợ như vậy.
Chỉ có Lạc Tông Diễm là bị thương nhẹ nhất. Chỉ có cánh tay là bị đông lại. Bà ấy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bà nhận được công lực truyền thừa của Tam Kiếp lão nhân, tu thành thần phẩm độ kiếp. Bà vốn tưởng tu vi này thì khoảng cách xe không xa nhưng cuộc chiến đã khiến bà quá bất ngờ. Bởi vì vừa rồi chỉ có một người tấn công họ.
Không một ai ra tay, chỉ có một mình Độc Cô Cảnh Viêm đối đầu với ba người bọn họ. Lúc này bà mới ý thức được rằng rốt cuộc những kẻ kế thừa thần các mạnh tới mức nào.
Diệp Thiên vốn đang đối với với Cơ Xương Hạo thì lúc này cũng đã lao tới trước mặt ba người Lạc Tông Diễm.
“Dì Lạc không sao chứ?”
Lạc Tông Diễm ho ra máu: “Không sao nhưng gã Thương Thế Thần này mạnh quá, ba người liên thủ mà không làm gì được”.
Diệp Thiên không nói gì, chỉ gật đầu. Lúc này Độc Cô Cảnh Viêm đang phóng ra sát khí không hề kém sát khí của Thủy Tổ Vạn Thú. Thậm chí còn mạnh hơn.
Rõ ràng là Độc Cô Cảnh Viêm cũng đã đạt tới cảnh giới chưởng khống. Hơn nữa họ còn cảm nhận được rằng khi nãy Thủy Tổ Vạn Thú thi triển Thú Huyết Phí Đằng, hấp thụ sức mạnh của vạn thú trong vũ trụ thì mới đạt tới cảnh giới đó.
Còn Độc Cô Cảnh Viêm không cần ngoại lực gia trì cũng đạt được .Như vậy thì Độc Cô Cảnh Viêm rõ ràng còn đáng sợ hơn Thủy Tổ Vạn Thú.
“Có gì phải kinh ngạc đâu”, ông ta chắp tay, lạnh lùng nói.
“Nói ra tôi phải cảm ơn Diệp Kình Thương đấy”.
“Nếu không phải ông ta đánh thượng hợp tiên lực vào người tôi thì tôi đã không thể luyện hóa nó và hợp nhất với Hoàng Tuyền Hàn Ý trong cơ thể và bước vào cảnh giới này rồi”.
“Diệp Lăng Thiên, chắc cậu biết đấy, trừ khi cậu có thế kéo tôi và Cơ Xương Hạo vào trong Hỗn Độn Thần Vực, thi triển Hỗn Độn Thần Quang, nếu không thì cậu có không khả năng thắng đâu”.
“Chỉ đáng tiếc, Cơ Xương Hạo lại có khả năng đi xuyên qua không gian. Con át chủ bài của cậu vô tác dụng rồi. Nói cách khác hôm nay cậu bại là chắc chắn”.
“Dù là cậu hay là Duẫn Tộc thì đều sẽ thành tro bụi thôi”, dứt lời, ông ta bước tới, đạp mạnh chân.
“Bùm”
Tiếng nổ nặng nề vang lên, cả vùng không gian rung lắc, hàn khí khủng khiếp xuất hiện dưới chân ông ta, tạo thành một làn sóng, kết đông mọi thứ và lan về phía bốn người Diệp Thiê.
Lạc Tông Diễm nhìn thấy cảnh tượng đó bèn hành động. Bà vung tay, hàn khi do Thiện Băng Lưu Ly Thể mang tới được kích hoạt phóng ra một lớp băng lớn va chạm với Hoàng Tuyền Hàn Khí.
Chân lực đối đầu với chân lực, hàn băng đối đầu với hàn băng, thế nhưng cả hai chỉ giằng co được vài giây thì lớp băng của Lạc Tông Diễm đã bị vỡ vụn. Độc Cô Cảnh Viêm mượn thế tiếp tục tấn công bốn người Diệp Thiên.
Lạc Tông Diễm bị tấn công bèn nôn ra máu, bật lùi về sau, mặt tái mét. Thiên Băng Lưu Ly Thể lợi hại nhưng so với năm sức mạnh lớn trong vũ trụ thì vẫn còn kém hơn.
Thấy bọn họ bị bao vây, Diệp Thiên phóng ra luồng sáng từ đôi mắt, đó là ngọn lửa màu vàng, bùng lên cả người cậu.
Ngọn lửa cháy hừng hực, vào lúc này thì cậu đã kích hoạt trạng thái cuồng nộ một lần nữa.
Diệp Thiên kích hoạt chân khí của sơn xuyên địa mạch, cộng thêm tam hoa tụ đỉnh, tộc văn của Diệp Tộc cùng hình thái cuồng nộ thì có thể thấy cậu đã lôi ra hết các con át chủ bài của mình rồi. Sức chiến đấu của cậu đã đạt tới cực hạt.
“Ồ?”, Độc Cô Cảnh Viêm thấy vậy thì khá bất ngờ.
Cơ Xương Hạo bật cười: “Kỳ Lân Chân Hỏa đốt cơ thể, ép phát huy tiềm năng mà cậu cũng nghĩ ra được nhỉ”, ông ta nhếch miệng.
“Đáng tiếc dù cách này hay nhưng sao tôi để cậu đạt ý nguyện được chứ? Tôi sẽ khiến cho cậu hết đường sử dụng chiêu thức này luôn”.
Một giây sau ông ta vung tay, nhắm về phía Diệp Thiên. Đúng lúc cơ thể Diệp Thiên đang cháy hừng hừng thì có thứ gì đó như mệnh lệnh khiến ngọn lửa bị dập tắt. Hình thái cuồng nộ của cậu tiêu tan, sức mạnh cũng giảm xuống.
“Cái gì?”, Diệp Thiên tái mặt. Cơ Xương Hạo chỉ hừ giọng.
“Kỳ Lân Chân Hỏa là thần hỏa chí tôn của Kỳ Lân nhất tộc, cần phải có linh thể hoặc huyết mạnh của Kỳ Lân Nhất Tộc mới thi triển được. Mà tôi lại là Thủy Tổ Vạn Thú, vạn vật trong vũ trụ đều do tôi kiểm soát, dùng Kỳ Lân Chân Hỏa trước mặt tôi đúng là không biết tự lượng sức mình”, ông ta nói và ta hóa thành vuốt, xoay tròn.
“Bùm”
Lúc này, tứ chi của Diệp Thiên bỗng xuất hiện cơn đau mãnh liệt. Sau đó là tiếng kêu gào phát ra. Bốn linh thần thú của cậu giống như bị ảnh hưởng, không còn thuộc quyền kiểm soát của cậu nữa, tất cả lao về phía Thủy Tổ Vạn Thú và lượn quanh ông ta.
Thần thú rời khỏi cơ thể có nghĩa là ấn ký thần thú cũng biến mất Sức mạnh của bốn thần thú cũng sẽ không còn nữa.
“Diệp Lăng Thiên sở hữu linh thể của tứ đại thần thú, xem ra Diệp Kình Thương cũng để lại cho cậu nhiều bảo bối nhỉ. Đáng tiếc trước mặt tôi chúng chẳng là gì. Giờ tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đau khổ thật sự”.
Cơ Xương Hạo cười ngông cuồng, linh thần lôi hổ, phương long đồng thời phát sáng tập trung vào bàn tay ông ta. Ông ta bước tới, tay hóa quyền ấn vào không gian.
Không gian tạo thành một vế nứt, bàn tay ông ta làm trung tâm, vết nứt lan ra bốn phía, ánh sáng khiến vạn vật xung quanh biến thành tro bụi.
Diệp Thiên sững sờ. Sức mạnh thuộc về cậu đã bị đoạt mất như vậy sao?