Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được Diệp Thiên ôm vào lòng, cơ thể của Hoa Lộng Ảnh run lên, nước mắt cô rơi xuống như mưa. Từ lúc biết được Diệp Thiên là ai thì cảm xúc của cô đã không thể kiểm soát được nữa.

“Sao em có thể làm như vậy với anh chứ?”

Giọng cô nghẹn ngào, bởi vì cô đang nghĩ lại nhát kiếm đã đâm cậu ở thiên hà Xích Minh, khi đó cô thật sự muốn giết chết cậu.

Chuyện này vữa nghĩ lại đã khiến cô tưởng như bị ngàn dao đâm vào tim. Ra tay với người mà mình yêu thương nhất, nếu là ai thì cũng đều cảm thấy đau khổ cả.

“Không sao, mọi chuyện đều qua rồi”, Diệp Thiên vỗ nhẹ vai cô và an ủi nói. Tất cả đều không phải là lỗi của Hoa Lộng Ảnh, nếu có trách thì trách Thanh Dương Thánh Giả.

Hai người ôm nhau một hồi rồi mới buông tay, nhưng Hoa Lộng Ảnh vẫn túm chặt tay Lâm Chính không chịu buông. Vì cô sợ một khi buông ra thì cậu sẽ lại biến mất trước mặt cô một lần nữa”.

“Còn một chuyện cần giải quyết”, Diệp Thiên giơ tay lên, thần hồn của Thanh Dương Thánh Giả lập tức xuất hiện trong tay cậu.

“Tiểu Ảnh, em cảm thấy anh nên xử lý ông ta như thế nào?”

Thanh Dương Thánh Giả nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt, vội vàng nhìn Hoa Lộng Ảnh.

“Tiểu Ảnh, ta là sư phụ của con. Con quên rồi sao, ta đã dạy tuyệt học cho con, giờ con đạt tới tu vi bát phẩm hóa thần, thì không thể nói là không liên quan tới ta được”.

“Mặc dù ta đã xóa đi ký ức của con rồi tạo ra ký ức giả nhưng con tự hỏi xem ta có ý đồ gì với con không. Những gì ta học được chẳng phải đều truyền lại cho con cả sao? Tha cho ta đi, nể tình thầy trò, để ta đi”.

Hoa Lộng Ảnh lau nước mắt. Thời gian khổ luyện ở Chân Vũ Thánh Môn cũng khiến tính cách của cô mạnh mẽ hơn nhiều.

Cô của lúc này đã là tu sĩ hàng đầu trong vũ trụ rồi chứ không còn là cô gái yếu đuối ở địa cầu năm xưa nữa.

Cô nhìn Diệp Thiên, sắc mặt trở nên điềm tĩnh hơn. Đúng là Thanh Dương Thánh Giả đã xóa đi ký ức lúc còn ở địa cầu của cô, tạo ra một thứ ký ức giả tạo khiến cô tưởng rằng Chân Vũ Thánh Môn mới là nơi thuộc về mình. Nhưng dù sao thì ngoài điều đó ra Thanh Dương Thánh Giả không hề giấu cô điều gì, cung cấp toàn bộ nguồn tài nguyên cho cô để cô có thể thăng cấp trong thời gian ngắn có thể.

Khuôn mặt Hoa Lộng Ảnh ánh lên vẻ rối rắm. Diệp Thiên biết là cô khó quyết định nên không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

Sau một hồi trầm ngâm thì cô cũng trả lời: “Ông truyền thừa võ kỹ cho tôi để tôi có được tu vi như ngày hôm nay, về điểm này tôi vẫn coi ông là thầy”.

“Thế nhưng việc ông xóa ký ức của tôi, dùng mọi thủ đoạn đưa tôi đi khỏi địa cầu, còn khiến tôi phải ra tay chém Diệp Thiên thì riêng những điểm này tôi không thể tha thứ cho ông được. Hôm nay tôi tha cho ông một mạng nhưng sẽ phá hủy năm phần khí hồn bản nguyên của ông. Từ nay về sau tình thầy trò của chúng ta coi như kết thúc", cô nhìn Diệp Thiên rồi từ từ quay người đi.

“Diệp Thiên ra tay đi”.

Diệp Thiên biết Hoa Lộng Ảnh không nỡ ra đòn sát phạt với Thanh Dương Thánh Giả. Cậu tôn trọng quyết định của cô bèn đưa năm ngón tay ra, rót chân lực vào đó rồi tấn công thần hồn của Thanh Dương Thánh Giả.

Sức mạnh thần hồn của ông ta lập tức bị lấy đi năm phần. Thần hồn của ông ta nhạt đi nhiều. Biểu cảm của ông ta trông cũng vô cùng tuyệt vọng.

Mất đi năm phần thần hồn. Tu vi của ông ta cũng bị giảm đi một nửa. Từ một thánh nhân ông ta rơi xuống hóa thần. Dù sau này ông ta có được thân xác mà muốn bù đắp lại năm phần thần hồn này thì cũng cần rất nhiều thời gian mà cũng chưa chắc có thể quay lại được thời kỳ đỉnh phong.

Đòn trừng phạt này là một cú sốc lớn đối với ông ta.

“Cút đi”.

Diệp Thiên thu chân lực hỗn độn về, sau đó khẽ vỗ nhẹ, đẩy thần hồn của Thanh Dương Thánh Giả ra xa hàng trăm trượng.

“Nhớ kỹ, đừng để tôi gặp được ông nữa. Nếu không tôi sẽ giết chết không tha đấy", Thanh Dương Thánh Giả không dám do dự, thần hồn hóa thành một đường sáng bay đi xa.

“Đi thôi”, nói xong Diệp Thiên tạo ra đường không gian.

“Chúng ta quay về Diệp Tộc”.

Khi Diệp Thiên quay về đây thì đã có hàng người xuất hiện cúi mình hành lễ trước cậu.

“Cung nghênh tộc trưởng”, Diệp Thiên gật đầu, cầm tay Hoa Lộng Ảnh đi vào trong từ đường.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Y Nhân tỏ vẻ nghi ngờ. Cô ta nhớ rõ trước khi rời khỏi Diệp Tộc Hoa Lộng Ảnh ất ít khi tiếp xúc với Diệp Thiên, nhì có vẻ cực kỳ không hợp. Vậy mà mới có một ngày hai người đã trở nên thân thiết như vậy chứ?

Không biết tại sao khi nhình thấy Diệp Thiên quan tâm Hoa Lộng Ảnh như vậy thì một người trước giờ khinh thường đàn ông như cô ta lại cảm thấy không vui.

“Lão cửu, cậu về rồi à?”

Bát đại trưởng lão nhìn thấy Diệp Thiên thì lên tiếng.

“Ừm”, Diệp Thiên đáp lại rồi đưa Hoa Lộng Ảnh tới vị trí chủ vị. Mọi người trong tộc thấy vậy thì ánh mắt dao động nhưng không ai có ý kiến gì. Giờ đây Diệp Tộc đã do Diệp Thiên quản lý. Diệp Thiên muốn làm gì đương nhiên họ không có ý kiếm.

“Lần này đi tới Chân Vũ Thánh môn, kết quả thế nào rồi?”, đại trưởng lão bèn hỏi.

“Chân Vũ Thánh Môn sao”, Diệp Thiên hừ giọng.

“Tôi đã tiêu diệt nó rồi”.

“Cái gì?”, tám người kia nghe thấy vậy thì tái mặt.

Mặc dù Chân Vũ Thánh Môn bề ngoài như thế nhưng họ biết rõ thế lực đằng sau là Thương Thế Thần. Nói về thực lực của ông ta thì có thể thấy Chân Vũ Thánh Môn đã đạt tới thực lực đế cấp rồi.

Lúc trước, khi Diệp Thiên nhờ bọn họ tạo đường không gian tới Chân Vũ Thánh Môn thì chỉ nói là đưa Hoa Lộng Ảnh tới thăm chứ không hề nói là tới giải quyết bọn họ. Còn giờ, cậu đi chưa tới một ngày mà đã nói là tiêu diệt Chân Vũ Thánh Môn rồi.

“Chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả”, Diệp Thiên xua tay.

“Không lâu nữa tin tức sẽ được truyền đi khắp ngân hàng trung tâm thôi”.

Thấy vẻ ung dung của Diệp Thiên, nếu không phải họ biết tính cách cậu thì có lẽ họ cũng không tin.

Không gian trong từ đường lắng xuống một hồi. Sau đó đại trưởng lão mới lên tiếng: “Lão cửu, bọn anh không biết là cậu có ân oán gì với Chân Vũ Thánh Môn nhưng tiêu diệt bọn họ do cậu tự do quyết định. Bọn anh không can dự vào”.

“Thế nhưng anh có điều nhắc nhở. Chân Vũ Thánh Môn là đạo thống truyền thừa của Thương Thế Thần. Cậu tiêu diệt Chân Vũ Thánh Môn, với tính cách của ông ta thì sẽ không bỏ qua đâu. Nếu Thương Thế Thần đích thân ra tay thì Diệp Tộc...”

Ông ta không nói tiếp nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý. Thương Thế Thần mạnh như thế nào, dù là Diệp Kình Thương của năm xưa thì cũng khó thắng được. Diệp Tộc của hiện ta người mạnh nhất cũng mới chỉ là đại trưởng lão ở bát phẩm độ kiếp. Muốn đối phó với đối phương là điều không thể.

Thế nhưng Diệp Thiên chẳng hề dao động.

“Tôi đã chạm mặt với Thương Thế Thần rồi. Mặc dù chỉ là phân thân nguyên thần nhưng ông ta cũng đã lên tiếng rằng một tháng sau sẽ tới lấy mạng của tôi”.

Nghe thấy vậy, tám vị trưởng lão đều tái mặt.

“Cái gì?”, đại trưởng lão nghe thấy vậy thì mặt tối sầm. Ông ta không còn giữ được bình tĩnh nữa.

“Lần này chúng ta phải làm sao đây?”

Diệp Thiên nhìn đám đông đang lo lắng và xua tay: “Yên tâm, tôi đã dám đối đầu với Thương Thế Thần thì đương nhiên là có tự tin. Giờ nhiệm vụ cần làm là nâng cao tu vi của tôi”.

“Ngay mai, tôi sẽ đích thân kích hoạt Thương Minh Giới, đợi khi tôi ra khỏi Thương Minh Giới thì cũng là ngày tôi quyết chiến với Thương Thế Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK