“Về nhà họ Diệp?”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, biểu cảm sững lại.
“Đương nhiên phải về rồi!”.
Thi Tú Vân nắm lấy cánh tay Diệp Thiên, trầm giọng nói: “Những gì mà con có được năm xưa, tương lai chắc chắn sẽ là người đừng đầu của nhà họ Diệp, cho dù là Lộng Ảnh hay là Tinh Nhi đều không thể sánh được với con!”.
“Nhưng chỉ vì một câu nói không biết thật giả mà ông nội và bố con lại tước đi hết mọi thứ của con, khiến con mất đi võ công, mất đi sự bao bọc của nhà họ Diệp!”.
“Bây giờ con đã trở lại, mẹ không thể lấy lại được võ công đã mất của con, nhưng ít nhất mẹ có thể khiến con trở thành con trai của nhà họ Diệp, điều này vỗn dĩ thuộc về con!”.
“Bất kỳ người nào trong nhà họ Diệp đều phải chịu trách nhiệm về chuyện này, phải dốc hết sức lực của cả nhà họ Diệp cũng phải để con có một cuộc sống sung túc, bình an vui vẻ!”.
“Đây là việc duy nhất mà mẹ có thể làm cho con, cho dù cả ông nội con cũng không thể không đồng ý!”.
Nhìn vẻ kiên định của Thi Tú Vân, khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười, không hề phản bác.
Năm xưa cậu bị Diệp Vân Long phế võ mạch, võ mạch là một kỳ mạch bắt buộc phải có trong một võ giả, có võ mạch trên người mới có thể tu luyện võ công, thành tựu phi phàm, còn mất đi võ mạch coi như võ công hoàn toàn cạn kiệt, cả đời không thể luyện võ lại được.
Nhìn khắp giới võ thuật Hoa Hạ, thậm chí trong cả lịch sử giới võ thuật thế giới, chưa từng có trường hợp nào mất đi võ mạch vẫn có thể tu luyện võ công, xưa nay đều như vậy!
Nhưng Thi Tú Vân làm sao biết được, cậu dùng tính mạng mình để mở lối đi riêng, từ lâu đã thoát ra khỏi sự ràng buộc đó, đạt tới thành tựu vô địch giới võ thuật!
Nhìn biểu cảm trìu mến của Thi Tú Vân, Diệp Thiên cuối cùng không nói ra điều đó, chỉ mỉm cười: “Mẹ, con thực sự không có hứng thú gì với những thứ của nhà họ Diệp nữa!”.
“Ngày đó, giây phút con bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, con đã từng nói với Diệp Vân Long, từ nay về sau con và nhà họ Diệp không còn gì liên quan nữa!”.
“Cơ thể da thịt này của con, một nửa là do mẹ, một nửa là do ông ta, ông ta phế võ mạch của con, coi như con đã trả hết ơn sinh dưỡng, từ đó về sau hai người không còn liên quan đến nhau!”.
Nghe thấy những câu nói của Diệp Thiên, khóe mắt Thi Tú Vân thoáng hiện vẻ không nỡ, Diệp Thiên và Diệp Vân Long là bố con, từ nhỏ quan hệ khăng khít, nhưng Diệp Vân Long lại vì một câu nói mà không thể không nghe Diệp Sơn chỉ đạo, ra tay tàn ác với Diệp Thiên, để mối quan hệ bố con rạn nứt, đây hoàn toàn là một điều đau buồn trong cuộc đời này!
“Thiên Nhi, mẹ biết trong lòng con tức giận, nhưng bố và ông nội con lúc đó cũng đều là bị ép đến bất lực, bọn họ buộc phải tuân theo lời dạy của tổ tiên, nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính!”.
Thi Tú Vân nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Thiên, ánh mắt kiên định, kèm giọng nói chắc nịch.
“Con đừng có cứng đầu với mẹ, mẹ không ép con phải như thế nào với nhà họ Diệp, với ông nội và bố con, nhưng con nhất định phải theo mẹ đến nhà họ Diệp!”.
“Ngày mai nhà họ Diệp có buổi gặp gỡ, mẹ nhất định đưa con đến, những gì thuộc về con sẽ nhất định là của con, không ai có thể nợ con!”.
Mái tóc dài của Thi Tú Vân xõa xuống lưng, không còn là bộ dạng của một ni cô tiều tụy nữa, thay vào đó là vẻ bá đạo, Diệp Thiên như thể lại được nhìn thấy một phu nhân nhà họ Diệp luôn bao bọc con cái kia.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, biểu cảm sững lại.
“Đương nhiên phải về rồi!”.
Thi Tú Vân nắm lấy cánh tay Diệp Thiên, trầm giọng nói: “Những gì mà con có được năm xưa, tương lai chắc chắn sẽ là người đừng đầu của nhà họ Diệp, cho dù là Lộng Ảnh hay là Tinh Nhi đều không thể sánh được với con!”.
“Nhưng chỉ vì một câu nói không biết thật giả mà ông nội và bố con lại tước đi hết mọi thứ của con, khiến con mất đi võ công, mất đi sự bao bọc của nhà họ Diệp!”.
“Bây giờ con đã trở lại, mẹ không thể lấy lại được võ công đã mất của con, nhưng ít nhất mẹ có thể khiến con trở thành con trai của nhà họ Diệp, điều này vỗn dĩ thuộc về con!”.
“Bất kỳ người nào trong nhà họ Diệp đều phải chịu trách nhiệm về chuyện này, phải dốc hết sức lực của cả nhà họ Diệp cũng phải để con có một cuộc sống sung túc, bình an vui vẻ!”.
“Đây là việc duy nhất mà mẹ có thể làm cho con, cho dù cả ông nội con cũng không thể không đồng ý!”.
Nhìn vẻ kiên định của Thi Tú Vân, khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười, không hề phản bác.
Năm xưa cậu bị Diệp Vân Long phế võ mạch, võ mạch là một kỳ mạch bắt buộc phải có trong một võ giả, có võ mạch trên người mới có thể tu luyện võ công, thành tựu phi phàm, còn mất đi võ mạch coi như võ công hoàn toàn cạn kiệt, cả đời không thể luyện võ lại được.
Nhìn khắp giới võ thuật Hoa Hạ, thậm chí trong cả lịch sử giới võ thuật thế giới, chưa từng có trường hợp nào mất đi võ mạch vẫn có thể tu luyện võ công, xưa nay đều như vậy!
Nhưng Thi Tú Vân làm sao biết được, cậu dùng tính mạng mình để mở lối đi riêng, từ lâu đã thoát ra khỏi sự ràng buộc đó, đạt tới thành tựu vô địch giới võ thuật!
Nhìn biểu cảm trìu mến của Thi Tú Vân, Diệp Thiên cuối cùng không nói ra điều đó, chỉ mỉm cười: “Mẹ, con thực sự không có hứng thú gì với những thứ của nhà họ Diệp nữa!”.
“Ngày đó, giây phút con bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, con đã từng nói với Diệp Vân Long, từ nay về sau con và nhà họ Diệp không còn gì liên quan nữa!”.
“Cơ thể da thịt này của con, một nửa là do mẹ, một nửa là do ông ta, ông ta phế võ mạch của con, coi như con đã trả hết ơn sinh dưỡng, từ đó về sau hai người không còn liên quan đến nhau!”.
Nghe thấy những câu nói của Diệp Thiên, khóe mắt Thi Tú Vân thoáng hiện vẻ không nỡ, Diệp Thiên và Diệp Vân Long là bố con, từ nhỏ quan hệ khăng khít, nhưng Diệp Vân Long lại vì một câu nói mà không thể không nghe Diệp Sơn chỉ đạo, ra tay tàn ác với Diệp Thiên, để mối quan hệ bố con rạn nứt, đây hoàn toàn là một điều đau buồn trong cuộc đời này!
“Thiên Nhi, mẹ biết trong lòng con tức giận, nhưng bố và ông nội con lúc đó cũng đều là bị ép đến bất lực, bọn họ buộc phải tuân theo lời dạy của tổ tiên, nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính!”.
Thi Tú Vân nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Thiên, ánh mắt kiên định, kèm giọng nói chắc nịch.
“Con đừng có cứng đầu với mẹ, mẹ không ép con phải như thế nào với nhà họ Diệp, với ông nội và bố con, nhưng con nhất định phải theo mẹ đến nhà họ Diệp!”.
“Ngày mai nhà họ Diệp có buổi gặp gỡ, mẹ nhất định đưa con đến, những gì thuộc về con sẽ nhất định là của con, không ai có thể nợ con!”.
Mái tóc dài của Thi Tú Vân xõa xuống lưng, không còn là bộ dạng của một ni cô tiều tụy nữa, thay vào đó là vẻ bá đạo, Diệp Thiên như thể lại được nhìn thấy một phu nhân nhà họ Diệp luôn bao bọc con cái kia.