“Con đường của ông được thực hiện từng bước thông qua sự hy sinh không mong muốn của người khác, nhưng con đường của tôi lại được dẫn dắt bởi những người đi trước và các bậc hiền triết, họ là ngọn hải đăng, soi sáng phía trước, dẫn dắt tôi tiến về phía trước”.
“Đắc đạo thì nhiều người giúp đỡ, thất bại thì không ai ngó đến, ông chỉ theo đuổi việc thống trị mọi thứ, thống trị mọi sinh vật mà ông đã quên mất điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời”.
“Nói cách khác, bên cạnh ông không có bạn, cho dù từng xuất hiện trong thời gian ngắn cũng bị ông xem là bàn đạp, tiêu diệt hết tất cả”.
Ánh mắt thần tử Hoàng Tuyền sắc lẹm, gần như gầm lên: “Im ngay!”
“Diệp Lăng Thiên, cậu không xứng dạy dỗ tôi, thân là tu sĩ, theo đuổi ước muốn trở thành duy nhất mới chính là ý nghĩa cuối cùng”.
“Bạn bè gì đó, trợ lực gì đó, tôi không cần”.
“Cậu đừng tưởng cậu thắng rồi, cho dù cậu có liên kết chặt chẽ với đệ tam trọng thiên, sẽ trường sinh bất tử, nhưng tôi cũng là chủ Vị Diện của đệ tam trọng thiên, chỉ cần đệ tam trọng thiên còn tồn tại, sức mạnh của tôi cũng sẽ vô tận, sẽ không ngơi nghỉ”.
“Cho dù tôi không giết được cậu, cậu cũng không giết được tôi”.
Nghe thế, Diệp Quân lại nở nụ cười, sau đó lắc đầu.
“Hoàng Tuyền, ông vẫn không hiểu”.
“Giữa tôi và ông, có lẽ không ai làm gì được tôi, nhưng tôi từng nói ông chỉ có một mình, còn tôi thì không giống ông”.
“Ông nghĩ tôi không giết được ông thật sao?”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên ấn tay lên ngực, thoáng chốc ánh sáng chín màu từ đỉnh đầu lao lên trời, biển thành một màn chắn ánh sáng chín màu cực lớn.
“Các vị tiền bối, Diệp Thiên có thể đi xa đến hôm nay là nhờ các vị quan tâm và ủng hộ, vinh quang của trận chiến cuối cùng này cũng nên chia cho các vị”.
“Cung đón các vị tiền bối quay về”.
Vừa dứt lời, không gian độc lập của Thái Cổ Thần Quyết ở tận sâu trong thần phủ của Diệp Thiên rung chuyển.
Trong không gian độc lập này, bốn cánh cửa đã được Diệp Thiên mở ra, có nghĩa là sức mạnh thần niệm của Diệp Thiên đã đạt tới mức tề vũ tôn đế.
Nhưng Diệp Thiên lại không biết cánh cửa thứ năm là gì, cũng chưa từng mở.
Mà bây giờ cánh cửa thứ năm không ai biết, lại bí ẩn nhất đó chậm rãi mở ra.
Sức mạnh thần niệm của Diệp Quân bao trùm không gian, gần như trong thoáng chốc, thời không ngưng tụ lại, trời đất trở nên yên ắng, một văn tự cổ phát ra ánh sáng huỳnh quang lốm đốm bay ra từ thần phủ của Diệp Thiên, được in trên màn chắn ánh sáng chín màu đó.
Thần!
Chữ “Thần” thật sự.
Sau khi chữ này xuất hiện, màn chắn ánh sáng chín màu bỗng chuyển động, sau đó từng quang ảnh xuất hiện trong màn chắn ánh sáng.
Bóng người đầu tiên có dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ kiêu ngạo như có thể chống đỡ cả trời đất.
Là Tứ Tượng Thần Quân, Thi Chiến Thiên.
Bóng người thứ hai có dung mạo anh tuấn, tràn đầy tiên khí, một tay có thể trấn áp cả tinh hà.
Là Diệp Kình Thương.
Người thứ ba chắp tay sau lưng, ung dung từ tốn như có thể san bằng mọi thứ, cũng có thể bảo vệ mọi thứ.
Là Thái Cổ Đan Thần!
Người thứ tư bước đi trên không trung, ánh mắt sâu thẳm, âm dương luân phiên trong mắt, có thể thay đổi mọi thứ.
Là Cổ Cận Hồn!
Ai trong số bốn nhân vật này cũng đã qua đời nhưng đều là người hướng dẫn không thể thiếu trên con đường tu luyện của Diệp Thiên.
Lúc này họ lại xuất hiện giữa không trung thông qua quang ảnh chín màu, đứng trên đỉnh đầu Diệp Thiên.
“Cái gì?”
Ánh mắt thần tử Hoàng Tuyền khó tin trợn tròn, màn chắn ánh sáng phía sau Diệp Thiên vẫn còn rung chuyển, tiếp tục có bóng người xuất hiện.
Mấy bóng người này xuất hiện khiến thần tử Hoàng Tuyền hóa đá.
“Không thể nào, tại sao ngay cả các ông cũng.
Ngoài Diệp Kình Thương, Cổ Cận Hồn, Thái Cổ Đan Thần, Thi Chiến Thiên, phía sau Diệp Thiên còn bốn quang ảnh nữa.
Thần tử Cửu U đời đầu, thần tử Hạo Nhiên đời đầu, thần tử Nguyên Dương đời đầu.
Còn một người nữa, đáng ngạc nhiên chính là Nguyên Thần đã chết trước đó, ông ta lại xuất hiện trong quang ảnh dưới hình dạng của Diệp Vân Long.
Đây cũng là điều khiến thần tử Hoàng Tuyền không thể chấp nhận được nhất.
Rõ ràng những người này bị chính tay ông ta giết chết, đã bị tiêu diệt không còn gì, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện ở thế gian bằng quang ảnh?
Nhìn thấy thần tử Hoàng Tuyền hãi hùng như thế, Diệp Thiên cũng không có cảm xúc gì, chỉ xòe tay ra, hướng về phía quang ảnh phía sau.
“Hoàng Tuyền, Vị Diện có linh hồn riêng của nó, cho dù chủ Vị Diện là chủ tế của Vị Diện, nhưng Vị Diện vẫn có ý chí riêng, có thể hợp nhất với chủ Vị Diện, cũng có thể chống lại chủ Vị Diện”.
“Đệ tam trọng thiên nối liền với tâm thần tôi, phía sau ta là những linh hồn đã biến mất ở đệ tam trọng thiên, mặc dù họ đã qua đời nhưng ý chí trong lòng họ sẽ mãi mãi ở lại trong đệ tam trọng thiên”.
“Tôi chẳng qua chỉ hướng dẫn một chút để họ có thể xuất hiện lại lần nữa bằng quang ảnh”.
Khi Diệp Thiên vừa dứt lời, Thi Chiến Thiên, Diệp Kình Thương, Thái Cổ Đan Thần, Cổ Cận Hồn đều nhìn Diệp Thiên, gật đầu và mỉm cười với anh, gương mặt hiện lên vẻ vui vẻ.
Còn Nguyên Thần và ba vị thần tử đời đầu lại nhìn thần tử Hoàng Tuyền, sắc mặt hiện lên vẻ chế giễu.
“Hoàng Tuyền, ông đã dùng hết chiêu thức của mình, cống hiến tất cả những gì mình có chỉ để trở thành chủ tế của đệ tam trọng thiên, mình trở thành Nguyên Thần”.
“Nhưng ông không ngờ sau khi ông trở thành Nguyên Thần vẫn còn đối thủ, phải không?”
“Chúng tôi đều là người đã chết, nhưng nếu bảo chúng ta lựa chọn một lần, dĩ nhiên sẽ không chọn ông trở thành Nguyên Thần của đệ tam trọng thiên”.
“Ý chí của bọn tôi đều hoàn toàn giống nhau, để cậu nhóc họ Diệp này trở thành Nguyên Thần đời tiếp theo”.
Lời vừa dứt, quang ảnh của bốn người dần bắt đầu vặn vẹo, biến thành những chấm lửa, cuối cùng hóa thành bốn bức tượng thần cực kỳ thiêng liêng.
Mấy người Diệp Kình Thương, Cổ Cận Hồn mỉm cười và gật đầu với Diệp Thiên, sau đó cũng biến thành những bức tượng rực rỡ.
Tám bức tượng thần đắm mình trong ánh sáng chín màu, cứ thế lơ lửng giữa không trung, đứng phía sau Diệp Thiên, vây anh ở giữa.
Lúc này sức mạnh Vị Diện đệ tam trọng thiên và ý chí mà đệ tam trọng thiên có đều bao phủ lấy Diệp Thiên, không tách rời.
Thần tử Hoàng Tuyền vốn đã kinh hãi, cảm nhận khí tức hủy diệt đang đến gần, cho dù là chủ Vị Diện, ông ta cũng đang run rẩy dữ dội.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, gào lên: “Diệp Lăng Thiên, dừng tay”.
“Cậu quên Diệp Kình Thương là một tia phân hồn của tôi rồi sao? Cho dù cậu có thể nói chuyện được với ý chí của đệ tam trọng thiên, tạm thời gọi thần hồn của ông ta về, nhưng muốn hồi sinh ông ta cũng chỉ có tôi mới có thể làm được”.
“Nếu cậu giết tôi, ông ta cũng không thể xuất hiện ở thế gian nữa”.
Diệp Thiên không dao động bởi điều này, chỉ lạnh nhạt lắc đâu.
“Cái gì cũng là nhân quả cả, bố đã nhìn thấu hết mọi chuyện từ lâu rồi, tôi có gì mà không nhìn thấu chứ?”
“Sinh tử vốn dĩ vô thường, quan trọng nhất là ông ấy bước vào kỉ nguyên mới vì đệ tam trọng thiên, tăng thêm trợ lực không thể thiếu”.
“Còn ông chắc chắn sẽ bị đệ tam trọng thiên bài trừ”.
Trong ánh mắt sợ hãi của thần tử Hoàng Tuyền, Diệp Thiên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi giữa hư không, để hai tay lên đầu gối, miệng chỉ thầm đọc gì đó.
“Tượng tổ”.
“Bát Thần Thần Cửu Thiên”.
Ánh sáng chín màu mang theo thần quang tỏa ra từ tám tượng thần, kết hợp với ngón tay của Diệp Thiên, sau đó biến thành điểm sáng khắp bầu trời, bao quanh thần tử Hoàng Tuyền.
Thoáng chốc không gian chỉ còn lại thần quang vô tận.