Chương 2227
Anh ta hoàn toàn không sợ Hoa Lộng Ảnh sẽ trốn mất, liền chậm rãi xoay người nói: “Cô Hoa, tôi tới đây để mời cô đến trại tập trung của chúng tôi làm khách!”
“Trại tập trung?”
Đôi mắt đẹp của Hoa Lộng Ảnh chợt lóe sáng.
“Đúng vậy!”, thanh niên tóc vàng giang hai tay, giọng điệu mang theo vẻ kiêu ngạo không gì sánh được.
“Chính xác mà nói, nó nên được gọi là ‘trại tập trung chiến thần’!”
Sắc mặt của Hoa Lộng Ảnh lại thay đổi, mặc dù cô không biết nhiều về sự tồn tại của các cao thủ trên thế giới, nhưng các tổ chức bảo hộ của Hợp Chủng Quốc lại nổi như sấm.
Đây là cường quốc hàng đầu từng thống trị thế giới, ban đầu Hợp Chủng Quốc có thể độc lập dưới sự cai trị của Anh Đình phần lớn là nhờ sự tồn tại của trại tập trung chiến thần.
“Mắt của đế quốc” của Anh Đình từng đối đầu trực diện với “Trại tập trung chiến thần” trong cuộc chiến tranh giành độc lập, cho dù không có chiến thắng tuyệt đối trong trận chiến đó nhưng lại có người đồn rằng “Trại tập trung chiến thấn” mới là kẻ thắng cuộc.
Nếu thực sự muốn bàn về chuyện đó, thì Trại tập trung chiến thần có lẽ là tổ chức sức mạnh hàng đầu trong các tổ chức bảo hộ của các quốc gia lớn trên thế giới, cho dù là liên minh võ thuật Hoa Hạ, con mắt đế quốc Anh Đình, Giáo Đình của Pháp Bang hay Ánh sáng của vùng đất tuyết của Sa Nga, tất cả đều đứng sau Hợp Chủng Quốc.
Nhưng Hoa Lộng Ảnh không hiểu tại sao lực lượng đỉnh cao thế giới khổng lồ này lại tìm đến cô?
Cô chỉ là một chí tôn võ thuật mà thôi, có tài cán gì mà có thể được đích thân gã khổng lồ này đến mời chứ?
“Anh muốn giam giữ tôi, vì mục đích gì?”
Đôi tay ngọc ngà của cô siết chặt, nghiêm trọng nói.
“Mục đích?”, thanh niên tóc vàng nghe xong, khóe miệng nhếch lên một vòng cung không giải thích được.
“Thật ra mục đích của bọn tôi rất đơn giản, chúng tôi chỉ muốn gặp Đế Vương Bất Bại số một thế giới!”
“Nhưng chúng tôi lo rằng cậu ấy sẽ không đến Hợp Chủng Quốc để gặp chúng tôi, vì vậy tôi phải đành nhờ cô Hoa đây chịu thiệt một chút!”
Anh ta làm động tác mời Hoa Lộng Anh, trong ánh mắt có gì đó sáng lên. “Dựa vào mối quan hệ của cô với cậu ấy, cho dù là trên trời dưới biển, tôi tin cậu ấy cũng nhất định sê tới!” “Cô Hoa, xin mời!”
Ở thủ đô, Diệp Thiên dẫn theo Diệp Tinh, Đàm Băng Băng, Tiêu Thiến Tuyết ba người, vừa bước ra khỏi sân bay đã có một chiếc Rolls-Royce Phantom đợi sẵn ở cửa.
“Cậu cả, cậu đã trở lại, ông chủ và lão phu nhân rất nhớ cậu!”
Một người đàn ông đứng tuổi cung kính đứng bên cạnh chiếc xe, cúi đầu chào Diệp Thiên, đó chính là bác Phúc, quản gia lớn của nhà họ Diệp.
Bác Phúc năm nay đã gần sáu mươi tuổi, vào làm việc cho nhà họ Diệp từ năm ba mươi, tính đến nay đã gần ba mươi năm.
Diệp Thiên mỉm cười rồi gật đầu với bác Phúc, mặc dù nhà họ Diệp có lỗi với cậu, nhưng bác Phúc là một trong những người đối xử tốt nhất với cậu hồi đó, ông luôn dành rất nhiều sự tôn trọng cho Diệp Thiên.
Bác Phúc nhìn người thanh niên cao lớn đẹp trai trước mặt, trong lòng không khỏi xúc động, đến nỗi phớt lờ cả cậu hai Diệp Tinh.